Đạp xe đạp, dạo phố trên đường lớn.
Đi ngang qua các cửa hàng.
Tại một ngôi nhà nào đó trên tầng hai.
"Đậu má, tụi bây nhìn kìa, có người ngoài đường, không sợ đạp xe đạp kìa." Chu Hạo nhỏ nhẹ kêu lên, biểu lộ vô cùng ngạc nhiên.
Hắn là một trong những người hiện tại còn sống, hết sức may mắn, không bị lây nhiễm, càng không có bị xác sống tấn công, ngay từ đầu đã có trốn ở nơi an toàn.
Nơi này tính luôn cả hắn, tổng cộng bốn người.
Chủ của nơi này, là bạn thân của hắn, là một chủ siêu thị mini, hôm đó hẹn nhau tới đây đánh mạc chược, sợ bị cảnh sát phát hiện, đóng cửa cuốn lại đánh từ sáng tới tối.
Không ngờ đánh tới ngày thứ hai, tất cả đã thay đổi, không thể quay đầu.
Trong khoảng thời gian vừa qua, bọn hắn dựa vào tài nguyên phong phú trong siêu thị, sống sót tới bây giờ.
Cuộc sống cũng phong phú.
"ngươi đừng có phát bệnh ngay bây giờ." Một gã đàn ông to con, rất bất xúc, tinh thần hơi căng thẳng.
"Thật, tụi bây tự xem, hắn ở đằng kia kìa." Chu Hạo cũng cạn lời.
Trốn tránh tại chổ này, hắn nhìn thấy nhiều người lái xe chạy trốn, lập tức bị xác sống chú ý, sau đó bị chặn đường, bị đè bẹp, có lật xe, cũng có số ít chạy thoát được.
Thế nhưng đạp xe đạp, chạy hiên ngang trên đường lớn, là lần đầu tiên hắn thấy.
Ngay lập tức, hai tên bạn vội vã đi tới, ló đầu ra cửa sổ.
"Đậu má!"
"Mã mẹ!"
"Quá xạo!"
Choáng váng.
"Có khi nào bên ngoài đã an toàn, xác sống biến mất? bằng không tại sao hắn lại bình yên vô sự?" Chu Hạo có chút mừng rỡ, nếu như xác sống biến mất, hoặc có biện pháp đối phó xác sống, vậy chẳng lẽ có thể rời khỏi đây.
"Đừng suy nghĩ lung tung, riêng ta là không muốn đi, chổ này có đồ ăn, có đồ uống, đi ra ngoài làm gì? Có quỷ mới biết tình huống bên ngoài như thế nào, nói không chừng do tên kia may mắn, không bị xác sống phát hiện, Nếu đi, ngươi đi, ta sẽ không đi." Có người khoát tay, không muốn rời đi.
Chuẩn bị tinh thần có chết cũng phải chết ở đây.
"Cũng đúng, ở đây vô cùng an toàn, không cần thiết rời đi."
"Ủa, Mã Đông đâu?"
"Chắc đi ẻ rồi."
Trong nhà vệ sinh.
Mã Đông đang ẻ, mồm lẩm bẩm hát, có vẻ rất rảnh.
"Thúi quá."
Đi ẻ, chính bản thân hắn cũng chịu không nổi mùi, thật quá thúi.
Thò tay ra sau mở cửa sổ thông gió, hít thở không khí, cho không khí nó lưu thông.
Một lúc sau, chùi đít.
Vừa nhất đít chuẩn bị ra ngoài, bỗng phát hiện, phía bên ngoài cửa sổ có một sợ dây chuyền vàng cực lớn treo ở đó.
"Dây chuyền to như vậy, nếu đeo lên, nhìn sang muốn chết."
Hắn nổi lòng tham.
Tạm quên suy nghĩ đang là tận thế, hắn rất muốn sở hữu sợi dây chuyền này.
Hắn thấy, có một cái xác nằm trên cục nóng của máy lạnh, đầu cổ cuối xuống, sợi dây chuyền lấp lắp, lóe mù mắt.
Mã đông mừng đỏ mặt.
Rầm Rầm!
"Tiểu Đông, ta đau bụng, muốn đi ẻ, ngươi ra lẹ lên." ngay tại lúc Mã Đông chuẩn bị lấy dây chuyền, vang lên tiếng đập cửa.
Hắn giật mình, vội vàng đóng cửa sổ.
Lạch cạch!
Cửa nhà cầu mở ra.
"Làm gì lâu vậy?" Gã đàn ông to con hỏi.
Lằng nhà lằng nhằng, cảm giác như đang giấu diếm chuyện gì đó.
"Không có. . . Không có gì." Mã Đông tự trấn an bản thân, cười giả tạo nhằm che giấu suy nghĩ.
"Giả thần giả quỷ." Trương Quyền nhìn kĩ Mã Đông, không nghĩ gì nhiều, đi vào nhà vệ sinh.
Thấy Trương Quyền vào đã lâu mà không ra, Mã Đông càng ngày càng sợ hãi, sợ dây chuyền bị phát hiện.
"Trương ca, ngươi vẫn ổn chứ?" Mã Đông hỏi vọng vào.
"Sắp xong, sảng khoái, hối cái gì mà hối, cút đi chổ khác." Trương Quyền giọng nói rất nặng nề, nghe như đang rặn, chẳng qua mùi trong nhà vệ sinh rất thúi, thật sự ngửi không nổi, chịu không nổi mở cửa sổ ra.
Lập tức liền nhìn thấy dây chuyền.
Nhìn như dây xích chó.
Địu má, cái tên Mã Đông này không hề trung thực, chắc chắn thấy được một món bá đạo như vậy, muốn độc chiếm, một mình hưởng.
Ta liền hỏi làm sao ngồi ẻ mà lâu như vậy.
Ra đây là nguyên nhân.
Trương Quyền với tay ra, nắm lấy dây chuyền vàng.
Cái xác bên ngoài đã chết, không phải xác sống, không sợ hãi.
"Khặc khặc, lấy được." Trương Quyền tay cầm dây chuyền vàng, ước lượng vài cái, khá lắm, hơi nặng, ít nhất cũng được một trăm gram.
Nếu đem rang tiệm vàng bán, ít nhất cũng được ba bốn chục ngàn tệ.
Mặc dù hiện tại bán không được, nhưng đeo trên người, cảm giác bản thân thật bá đạo, thân phận thuộc giới thượng lưu.
Đến mức ở bên ngoài Mã Đông, hắn cơ bản cũng không để trong lòng, xem như ngươi phát hiện trước rồi sao, Ông nội ngươi đeo rồi, không ai có thể cướp được.
Lạch cạch!
Trương Quyền từ nhà vệ sinh bước ra, "Rồi, hối cái gì mà hối."
"Trương ca, ta sắp ra quần rồi, ẻ còn chưa xong." Mã Đông không kịp chờ đợi, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Trương Quyền cười, hiên ngang đi xuống lầu dưới, lấy chai rượu đế, phải ăn mừng bản thân một trận mới được.
"Dây chuyền đâu, dây chuyền vàng của ta đâu?" Mã Đông mở cửa sổ ra, không nhìn thấy, dây chuyền không cánh mà bay.
Dần dần, gương mặt của hắn trở nên âm trầm.
"Trương Quyền, nhất định là ngươi lấy."
Mã Đông càng nghĩ càng thấy hợp lí, ra khỏi nhà vệ sinh, đi tìm Trương Quyền, nhìn thấy trương quyền uống rượu đế, ăn đậu phộng, quan trọng nhất, trên cổ dây chuyền, sáng lấp lánh, nhìn rất chói mắt.
"Trương ca, uống rượu hả? có chuyện vui gì hay sao?"
Hắn không có vừa tháy liền hỏi ngay, mà hắn đánh du kích, nhưng con mắt hắn bán đứng hắn, nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền.
Đây là của hắn.
Tuy nhiên lại bị Trương Quyền cướp mất.
Trong lòng của hắn hơi nhát, vô cùng phẩn nộ.
"Vui vẻ, chắc chắn vui vẻ, người xem dây chuyền này đẹp không? ta đeo rất hợp đúng không? nhìn hết sức bá đạo." Trương Quyền không có che dấu, đó là khoe khoan khiêu khích, khiêu khích Mã Đông nhìn cho rõ, dây chuyền này ta đeo là hợp nhất, còn người thì đi chết đi.
"Cái này. . . Trương ca, dây chuyền này là do ta phát hiện trước." Mã Đông nhỏ nhẹ nói ra.
Trương Quyền nhíu mày nói: "Thế nào, ngươi phát hiện trước là của ngươi sao? ai kêu ngươi lúc đó không lấy, bây giờ ai đang giữ nó, có hiểu hay không?"
"Nói vậy sao được, ta là người phát hiện đầu tiên nha." Mã Đông rất tức giận, nguyên nhân không chỉ vì sợi dây chuyền, mà còn do thái độ của Trương Quyền, khiến hắn rất khó chịu, cho tới lúc này, hắn luốn ăn hiếp ta, đều nhắm vào ta.
Xoảng!
Trương Quyền ném chai rượu xuống đất, mặt dữ tợn, "Thế nào? mày mẹ nó không phục đúng không? không phục thì nhào dô, xem tao có đánh mày hay không, nếu mày muốn chết, ngon thì lên tiếng, tao liền ném mày ra ngoài, cho mày đi chơi với xác sống."
Đã là tận thế, hắn còn sợ cái gì?
Xem như có đánh chết Mã Đông, cũng không có ai làm gì được hắn.
Mã Đông hơi sợ, rụt đầu lại, hắn đánh nhau không ăn được Trương Quyền, so về ngoại hình hắn đã thua, nhất là Trương Quyền là tên quyết đoán, càng làm cho hắn không dám đối mặt.
"Chuyện gì vậy?" Chu Hạo nghe tiếng cải nhau đi qua xem, thấy hai người cãi lộn, có khả năng đánh nhau, lập tức hỏi một câi.
Mã Đông kể mọi chuyện, nghĩ sẽ có người khác hiểu cho mình.
Chu Hạo nghe nói, liền cười rộ lên, "Các ngươi nghĩ gì vậy, vàng hiện tại giá trị không bằng cái rắm, tặng cho người khác còn không thèm lấy, chờ có cơ hội, ta dẫn ngươi đi tiệm vàng, cho ngươi lấy mười mấy sợi cũng không thành vấn đề, cũng đừng vị chút đồ này mà mất quan hệ."
Mã Đông không cam tâm, cúi đầu, đứng ở nơi đó mà không nói lời nào.
"Mã Đông, tao nói cho mày biết, mày đừng tự xem bản thân mày quá quan trọng, hiện tại lúc này, nếu mày chọc giận tao, tao cũng không nể mặt, tới lúc đó đừng có trách." Trương Quyền hung dữ nói một câu.
Chu Hạo dàn xếp.
"Tốt, tốt, Trương ca, ngươi nói ít lại, ở đây chỉ có chúng ta, đừng vì chuyện nhỏ nhặt này, để xảy ra mâu thuẩn."
Hắn không thể nghĩ là hai tên này vì sợi dây chuyền liền cải nhau như vậy.
Xem như hiện tại trước mặt hắn là căn phòng đầy tiền, hắn đều không cần đếm xỉa.
Dùng như thế nào?
Cầm tiền đi mua đồ à?
Ngươi thanh toán ai lấy?
"Hừ." Trương Quyền đụng ngã Mã Đông, đi lên lầu hai, "Về sau thức thời một chút, tự hiểu xem ai là đại ca ở đây."
Chu Hạo lắc đầu, đi tới chổ Mã Đông, vỗ vai hắn.
"Được rồi, đừng để trong lòng."
Đây là hắn đang an ủi.
Chẳng qua là Mã Đông cũng không muốn hiểu, cúi đầu, mặt mày lạnh lùng đi chổ khác.
Chu Hạo cười khổ, cần gì phải như vậy chứ.
. . .
Một chiếc xe đạp, nhìn cực kì thư sinh, chạy trên đường.
Phía trước có đèn đỏ.
Lâm Phàm ngừng xe lại, hắn tới giao lộ có đèn đỏ , chờ một lúc, chuyển qua đèn xanh, mới đạp xe qua giao lộ.
Cho dù tình huống như thế nào, trên đường cũng không có một chiếc xe, hắn cũng phải đợi đèn xanh mới chạy.
Đây là luật an toàn giao thông, phải tuân theo, không muốn phá vỡ pháp luật, muốn trở thành một người tuân theo pháp luật mà sống.
Mực dù là tận thế, cũng không ảnh hưởng tới hắn một chút nào, nên làm cái gì, còn có thể làm cái gì.
"Tới."
Đỗ xe đạp xong, đi vào văn phòng, lộn xộn, mặt đất có vết máu, nhưng cũng không có ai.
Vào thang máy.
Thang máy chạy, đi chầm chậm tới lầu chín.
Đinh!
Thang máy mở ra.
Hắn đã chuẩn bị đối mặt với phần thử xác sống tập kích.
Cho đến lúc thang máy mở ra, trong văn phòng trống rỗng, thở phào một cái, ở đây, khắp nơi đều có vết máu, còn có thịt nát.
Quay lại thang máy.
Hắn bấm lầu mười ba.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại.
Trong lúc chờ đợi, hắn nhìn vào gương trong thang máy, sửa sang lại tóc tai.
Đây là thói quan hằng ngày của hắn.
Đinh!
Cửa thang máy mở ra.
Lâm Phàm đứng ở bên trong thang máy đợi hai giây, hít sâu một hơi, bước ra thang máy.
An tĩnh!
Quạnh quẽ!
Tầng lầu yên lặng tới mức đáng sợ.
Lúc trước nơi này rất náo nhiệt.
Hồi ức xong.
Trong lòng nhơ lúc đó vô cùng.
Công ty Trung Minh thiết kế nội thất.
Đây là tên công ty.
Thật ra hắn thuộc đội tiếp thị, chuyên môn thuyết phục khách hàng chốt đơn, thế nhưng nghe lời ông chủ, nhân viên tiếp thị cũng biết vẽ thiết kế.
Ban ngày mời chào khách hàng, ban đêm tăng ca thết kế.
Như lời dụ dỗ sẽ nói.
Người còn trẻ, phải thật nổ lực, phải chèn ép cơ thể, chỉ có cách đó mới có thể mua được nhà ở thành phố Hoàng Thị.
Hắn muốn nói, ta đã có nhà ở.
Mở cửa thủy tinh.
Tiếng chuông gió, vang lên âm thanh thanh thúy.
"Đây là ta mua trên Tao Bao dùm cho ông chủ, ông chủ chưa trả tiền cái chuông gió cho ta."
PS: Tao Bao (truy tìm bảo vật) là website thương mại điện tử lớn tại trung quốc, ở Việt Nam thì có shopee.
Lâm Phàm đứng tại chổ, ngập tràn hồi ức.
Hắn là người khuyên ông chủ gắn chuông gió ở cửa ra vào.
Khách hàng đi vào, âm thanh thanh thúy, có thể làm cho người ta yên tâm mà bình tĩnh.
Nhân viên tới công ty, nghe được âm thanh, sẽ có cảm giác công ty chào đón hắn tới làm việc.
Chẳng qua là. . . Tiền chuông gió, chắc không lấy lại được.
Nói với ông chủ, ông chủ sẽ nói. . . Công ty cũng như là nhà, vì trong nhà trang trí vài món đồ, đừng nên nói tới chuyện tiền bạc.
Graoo!
Xác sống gào thét.
Âm thanh chuông gió, thu hút đám xác sống.