Thịt băm xào ớt xanh.
Canh trứng cà chua.
Trứng chiên cà chua.
Hai món mặn một món canh, một người tận hưởng, đồ ăn phong phú, rất ngon, đầy đủ chất dinh dưỡng.
Là thanh niên, nhất là thời đại mới thanh niên, biết nấu cơm, chắc chắn phải phụp ảnh, cập nhật trạng thái cho bạn bè xem, sau đó tưởng tượng các thứ.
Hắn cũng không phải là ngoại lệ, canh đủ góc độ chụp được chín tâm hình, kèm theo một dòng trạng thái.
"Ta thật sự ghê gớm, hai món mặn một món canh, sống thiệt là vui (Icon mặt cười) "
Đăng xong status, không có ai like, cũng không có bình luận, đám bạn bè hết sức yên lặng, trừ cái status của hắn ra, không có cái status nào khác.
Hắn sống một mình tại thành phố, vì sống sót mà luôn phấn đấu nổ lực, mặc dù tự lo cho bản thân hơi mệt, nhưng hắn rất hai lòng với cuộc sống của hắn.
Tốt nghiệp cấp ba xong, hắn không muốn học đại học, làm việc tại một công ty nội thất, làm từ học việc lên tới nhân viên chính thức, cho đến lúc này hắn đã tự gánh vác được cuộc sống.
Lúc tan ca, cũng không có gì để tiêu khiển giải trí, bình thường đều về nhà lên internet, nói chuyện phím trên mạng.
Tinh!
Có người bình luận, hắn mở bình luận ra, đọc xong mất hứng.
Rút đao chém cá: "Đẹp bà nội mày, tại sao xác sống không gặm chết mày đi."
Người này là khách hàng của hắn, thân hình mập mạp, cực kỳ thô lỗ, tướng mạo rất là xấu xí, không người yêu, là một tên vua chó độc thân.
Hắn bình tĩnh reply: "Ngài ăn cơm chưa?"
Rút đao chém cá: "Ăn mẹ mày. . ."
Lâm Phàm để điện thoại di động xuống, lắc đầu, tiếp tục ăn cơm.
Tận thế xảy ra, xác sống xuất hiện, rất nhiều người tính tình trở nên hung dữ, hắn không thích như vậy, lúc trước gặp ai cũng đều mĩm cười, xem như là cười xã giao, cũng là vui vẽ cuộc sống.
Chẳng lẽ. . . Tận thế xuất hiện, mọi người đều cảm thấy không cần che giấu bản thân sao?
"Tất cả mọi người không vui vẻ, cuộc sống thật khó khăn."
Yên lặng ăn cơm, mở giao diện lên xem.
【 tính danh 】: Lâm Phàm.
【 lực lượng 】: 35. (siêu cường)
【 thể lực 】: 10. (tiêu chuẩn)
【 tốc độ 】: 10. (tiêu chuẩn)
【 điểm số 】: 0.
"Cái này giống chơi game, farm lính lên cấp, được điểm số sẽ cộng điểm, cộng vào lực lượng quá mạnh."
Hắn cảm giác mình rất mạnh, lực lượng lớn, giống như đấm một phát chết một con trâu vậy, thật cuồng bạo, thật đáng sợ.
Tiếp tục suy nghĩ , sau này có nhiều điểm, có thể cộng cho thể lực, sau đó lại cộng vào tốc độ, như vậy đi bộ có thể đi nhanh hơn.
Ăn cơm xong, dọn dẹp bàn ăn, rửa chén, xếp chén xong.
Hắn sống rất có nguyên tắc, mọi chuyện có làm thì mới có ăn, cái loại không làm mà đòi có ăn thì..., nên hắn không bao giờ làm phiền người khác, hắn có cái tính này từ lúc sáu bảy tuổi tới bây giờ.
Làm xong mọi chuyện, nên đi phơi nắng xíu, đi ra ban công, tiện tay cầm theo quyển sách 《 Sử Đạt Khắc cùng với ba trăm sáu mươi lăm vị bạn gái của hắn 》, quyển sách này có giá trị văn học rất cao.
Kể rằng Sử Đạt Khắc là nhân viên quán bar, mỗi ngày đều quen một cô gái khác nhau, cứ đến lúc nửa đêm, Sử Đạt Khắc sẽ biến mất trước mặt cô gái.
(P/S: 90% là tác giả tự bịa ra cuốn sách này, tui tìm hơn một năm rồi không có quyển sách nào tên giống vậy, các đạo hửu đừng tìm, mất công)
Một ly trà, một quyển sách.
Cuộc sống như vậy, là thói quen của Lâm Phàm từ rất lâu.
Xem như không có đi học đại học, cũng không ngăn cản được đam mê nghiên cứu văn học của hắn.
loẹt xoẹt!
Hết sức yên tĩnh, ngoài đường cũng yên tĩnh, chỉ có âm thanh của hắn lật sách.
Cuộc sống trong tận thế là như vậy sao?
Đúng, cũng có thể không.
bất kể có tận thế hay không, Lâm Phàm vốn sống như vậy, hắn sẽ không để bản thân thay đổi, chỉ vì cuộc sống thay đổi, cứ nghe theo lý trí của mình.
Lúc này, ngoài đường có âm thanh, cũng không làm hắn mất tập trung, dù sao ban công của hắn lúc trước luôn luôn nghe được tiếng xe cộ, lúc này hắn có cảm giác, thành phố vẫn không thay đổi, con đường vẫn là con đường, đến nay không có gì thay đổi.
Sau một hồi.
Đọc xong một người phụ nữ truyện cũ, cảm xúc sâu sắc, Sử Đạt Khắc yêu một ngày thật tốt, thấu hiểu lòng người, luôn đi sâu vào nội tâm phụ nữ.
Đứng dậy, đi vào phòng, mở ra web xem film, tìm kiếm, nghĩ tới tình huống bên ngoài hiện tại, hắn liền muốn xem một bộ phim xác sống.
《 Tôi là người hùng 》
(P/S: phim này thì có thật nha các đạo hữu, cứ search google "I Am A Hero" là ra nha"
Nhìn xem phần đánh giá, phim này hình như rất hay.
Đây là bộ phim máu tanh xác sống, máu tươi, máu thịt, xác sống, chạy trốn, phản khán , có đủ mọi tình tiết.
Phim bắt đầu, xác sống gào thét, người sống sót hốt hoảng, ngay lập tức hắn xem tập trung.
Có cảnh khẩn trương kích thích, Lâm Phàm nhìn không rời mắt. Có cảnh hài hước, cũng cười ha hả, hắn nhập tâm vào trong phim.
Rầm!
Rầm!
Cửa nhà bị đập liên tục, âm thanh rất lớn, khiến Lâm Phàm nhíu mày.
"Thật phiền phức, xem một bộ phim, cũng bị làm phiền."
Hắn bấm nút tạm dừng, đi ra cửa, tay cầm dao phay, mở ra cửa nhà.
ngoài cửa có hai con xác sống ngu ngơ, nhìn thấy Lâm Phàm, lập tức gào thét.
Bộ dáng rất dọa người khác, ai gặp đều phải sợ.
"Tụi bây có thấy phiền hay không, có biết ta đang xem phim hay không, tụi bây gõ cửa, nhỏ tiếng được hay không, ta không có bị điếc, ta vẫn nghe thấy."
Vung dao phay, giận dữ chém hai con xác sống liên tục.
Ba mươi lăm điểm lực lượng không thể dỡn mặt.
Một đao chém xuống, rất thê thảm, đầu bay ra, máu đen bắn tung tóe, phun bẩn mặt đất.
"Phiền chết đi được, mặt đất vừa được dọn dẹp, giờ bị các ngươi vấy bẩn , lát nữa ta lại phải quét dọn."
Lâm Phàm phàn nàn một chút, cầm dao phay quay lại phòng, đóng cửa nhà, trở lại trước máy vi tính, tiếp tục xem film.
Âm thanh film trong phòng vang lên..
Lúc xem cảnh cuối, nhân vật chính cầm súng giảm thanh, bắn chết mấy trăm con xác sống, hắn há hốc mồm, bị sốc thật sự.
"Mạnh thật, một cây súng giảm thanh vậy mà có thể bắn chết mấy trăm con xác sống, nhìn lại ta, thật phế, chỉ có thể chém từng con."
Xem film xong.
Dựa lưng vào cái ghế, rất lâu không bình tĩnh được, thật thật mạnh, làm cho hắn muốn ra ngoài đánh nhau năm trăm hiệp với xác sống.
Đinh đinh!
Đột nhiên, điện thoại di động có cuộc gọi, là ông chủ của hắn gọi.
"Chào,ông chủ ngày mai đi làm tiếp đúng không?" Lâm Phàm bấm bắt máy.
"đi làm con mẹ ngươi chứ đi làm, ngươi đang làm gì vậy?" bên kia điện thoại, âm thanh rất nhỏ, có chút giận dữ, nhưng không dám nói lớn.
"Xem phim nha."
"ngươi nói thật đang làm cái gì, giỡn mặt với ta sao?"
Ông chủ sắp sụp đổ, nếu như không phải tại xác sống đang đi lại bên ngoài, hắn sẽ vỗ bàn ngay lập tức, chử Lâm Phàm một trận máu chó dội đầu.
"Ông chủ, ta đang xem phim thiệt,sao ngươi lại không tin ta." Lâm Phàm rất bất đắt dĩ, hiện tại sao mọi người đều bị mất niềm tin chứ?
Mình đang xem phim, nói thêm bao nhiêu lần thì mới tin.
"Tao tin bà nội mày." Ông chủ cúp điện thoại , giận tím người, tới giờ phút này, còn nói đang xem film, xem tao là đồ ngu hay gì.
Bên ngoài tình hình rất bất ổn, nhân viên đang tăng ca biến thành xác sống, không biết chốn đi đâu.
Trong phòng không có đồ ăn, không biết duy trì được bao lâu?
Hối hận quá.
Công ty nội thất làm gì có 996, đều là xạo, chỉ cần còn làm, là theo 247, một ngày hai mươi bốn giờ, bảy ngày liên tục, làm gì có ngày nghỉ, có ngày nghỉ thì chỉ dành cho phế vật.
(P/S: 996 - Chế độ giờ làm 996, yêu cầu nhân viên làm việc từ 9:00 sáng đến 9:00 tối, 6 ngày mỗi tuần)
Hắn gọi rất nhiều cuộc điện thoại, chỉ hy vọng có người cứu được hắn, nhưng rất nhiều người không nghe máy, hôm qua lúc mới bùng nổ, còn có một người nghe máy, đó là nhân viên, giống như đang chốn trong tủ, bởi vì tiếng chuông, bị xác sống lôi ra.
Cuối cùng chỉ kịp thét một câu.
"Đem Trung Minh, tao đ*t mẹ mày. . ."
Giận tới hắn cũng muốn nổi giận, phận làm nhân viên mà cũng dám chửi ông chủ, còn muốn đi làm hay không.
. . .
Lâm Phàm tay cầm điện thoại, cảm giác không thoải mái, niềm tin nằm ở đâu, tại sao lại không tin ta?
Tiếp tục gọi điện, chỉnh âm thanh trong phim lớn một chút , đợi lát nữa cho ông chủ nghe, ta đang xem film thật mà.
Đem Trung Minh trốn trong phòng làm việc vô cùng tuyệt vọng, điện thoại đặt trên bàn.
Reng Reng!
Điện thoại rung động, ma sát với mặt bàn.
xác sống nghe được âm thanh, điên cuồng tông vào cửa, mỗi một cú tông là hắn lại tuyệt vọng thêm.
"Cửa này chắc cũng bền."
Đem Trung Minh bắt máy, mắt vẫn nhìn chầm chầm vào cửa, ngay sau đó, hắn xanh mặt, nghĩ tới một chuyện đáng sợ.
Lúc mở công ty nội thất, vì tiết kiệm tiền, cánh cửa này là hắn tự chọn, nhìn bề ngoài vô cùng cao cấp chắc nịch, thật ra bên trong rỗng ruột.
"Ông chủ, nói gì đi."
"Ông chủ, ta đang xem film thật mà, ngươi có nghe được không, ta nói này, film này hay lắm, siêu hài hước, nếu ngươi rảnh, nên mở xem, ta nghĩ ngươi xem xong sẽ rất can đảm."
Rầm!
Đem Trung Minh ánh mắt hoảng sợ, cửa gỗ vỡ toang, một con xác sống mặc vest, giật giật đầu, máu đen theo khóe miệng nhỏ xuống.
"Lý Tiểu Đông, ngươi bình tĩnh, ta là ông chủ của ngươi, ngươi không muốn lãnh lương tháng này nữa hay sao? ngươi đ*t mẹ đứng im đấy đừng di chuyển." Đem Trung Minh nép vào góc tường, tè ra quần.
Graoo!
Xác sống nhào tới.
"Lâm Phàm, tao đ*t luôn ông ngoại mày."
Lâm Phàm ngồi trước máy tính, không hiểu, hắn giải thích nhiều như vậy, không nghĩ tới nhận được là một câu nhục mạ.
"Thật quá đáng, mặc dù ngươi là ông chủ của ta, nhưng ngươi tại sao lại tùy tiện chửi người."
Lâm Phàm dứt khoát cúp máy, không muốn nhiều lời.
Quả nhiên, xác sống bùng nổ, lòng người thay đổi, xem ra sau này phải cẩn thận một chút.
Đã từng vì dụ bọn hắn tăng ca, ông chủ toàn gọi bọn hắn là bảo bối nhỏ, cũng bắt đầu thay đổi, lòng người thật đa dạng.