Chương 7: Tu tiên không có chút cảm giác không hòa hợp nào (2)
"Cũng không còn cách nào, ai bảo chỗ này của ngươi lại ở cạnh một rừng trúc chứ!"
"Vậy sao bọn chúng không tiểu vào rừng trúc, tiểu lên tường của ta làm gì?"
"Có lẽ tiểu lên tường, đối với nam nhân mà nói, càng có cảm giác hơn?"
ヽ(`Д´)ノ "Mẹ kiếp, nếu để lão tử bắt được, xem ông đây có làm thịt bọn chúng không!"
"Việc bắt người từ từ rồi làm, đi, ra ngoài đi dạo với ta!"
"Không đi, ta muốn ở đây canh, ngược lại ta muốn xem thử, xem rốt cuộc là tên khốn kiếp nào dám tiểu lên tường của ông!"
Tô Họa đặt tay lên vai Gia Cát Minh.
"Thứ nhất, ngươi ở đây canh, ai dám tiểu? Thứ hai, ngươi canh ở đây cũng phí thời gian! Thứ ba, nếu họ đến tiểu cả bảy tám người, ngươi cũng không đánh lại nổi!"
"Đùa gì thế? Ta không đánh lại bọn chúng? Đừng nói là đệ tử, cho dù hôm nay trưởng lão dám tiểu ở đây, ông đây cũng không tha!"
Có thể thấy, Gia Cát Minh đang rất tức giận.
Phòng này ban đầu là do hắn ta tự chọn.
Lý do là vì bên cạnh có một mảng rừng trúc lớn, ban đêm ngủ có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng của trúc.
Bây giờ xem ra, chưa biết có mùi trúc không, nhưng chắc chắn là có mùi hôi của nước tiểu!
"Được rồi được rồi, đừng giận nữa, ta có một cách hay, ngươi chỉ cần viết lên tường 'súc sinh tiểu ở đây' là được rồi không phải sao?"
Gia Cát Minh ngẫm nghĩ, sáng tỏ thông suốt: "Cách hay, viết một hàng chữ như vậy, nếu bọn chúng tiểu bọn chúng chính là súc sinh! Phải công nhận, Tô Họa, trí tuệ của ngươi, cũng sắp đuổi kịp ta rồi!"
"Mau viết đi, viết xong theo ta ra ngoài đi dạo!"
"Được!"
Gia Cát Minh quay vào phòng, lấy một tấm ván đóng vào tường, sau đó dùng mực viết lên câu kia!
Xong xuôi, hắn ta vẫy bút, vỗ tay: "Việc lớn đã thành, đi thôi!"
[Ding, chúc mừng ký chủ thành công lừa gạt được đệ tử đồng môn, nhận thưởng 'một bình Linh dịch']
Tô Họa ngơ ngác!
Ta đâu có lừa hắn!
Trời đất chứng giám, ta không lừa!
Hai người vừa mới rời đi, trên trời có hai luồng sáng rơi xuống.
Đợi khi ánh sáng tiêu tan, hai nam nhân trung niên xuất hiện, tiên phong đạo cốt, để râu dài màu đen.
Người mặc đạo bào đen đến từ Chấp Pháp Đường ở sâu trong tông môn.
Lần này đến Bạch Hạc Phong, để tìm lão hữu của mình là Phong trưởng lão ôn chuyện cũ.
Nhân tiện đi dạo Bạch Hạc Phong, thị sát một chút.
Nam nhân mặc đạo bào xanh đậm bên cạnh ông ấy, chính là Phong trưởng lão!
Người mặc đạo bào đen nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở tấm bảng trên mặt tường bên hông gian phòng đầu tiên.
Nhìn chữ trên tấm bảng gỗ kia, lại nhìn qua mặt tường vàng ố dưới bảng.
"Súc sinh tiểu ở đây!" Ông ấy nhíu mày, vuốt râu, nhìn qua Phong trưởng lão: "Phong trưởng lão, Bạch Hạc Phong các ông đối xử với súc sinh tốt nhỉ, còn có chỗ đi tiểu riêng!"
Phong trưởng lão thân là một trong những người quản sự của Bạch Hạc Phong cũng hoang mang!
Làm chủ sự Bạch Hạc Phong nhiều năm như vậy, lần đầu tiên ông biết được, Bạch Hạc Phong còn có chỗ tiểu riêng dành cho súc sinh!
Ông cũng thuận thế nói: "Xưa nay Bạch Hạc Phong đối xử với các sinh linh đều không tệ."
Người trước lắc đầu: "Rất nhiều sinh linh ở Bạch Hạc Phong đều có linh tính, nhất là bạch hạc* của các ngươi, linh trí không thấp, nếu gọi thẳng chúng là súc sinh, ta cảm thấy không hay lắm!"
(*) Bạch hạc: sếu trắng
"Chuyện này đơn giản!"
Phong trưởng lão bước lên, vung tay, một tia sáng xanh lóe qua.
Chữ trên bảng biến thành: Linh vật tiểu ở đây!
Hai vị trưởng lão rời đi, một nữ đệ tử dẫn theo con chó trắng tràn đầy linh tính đi đến.
Nhìn thấy tấm bảng gỗ trên tường, cô cũng sững sờ: "Ơ? Chỗ ở của Gia Cát sư huynh, từ khi nào lại thành nhà vệ sinh cho linh vật nhỉ?"
Thế cũng tốt...
Cô ngồi xuống, vuốt đầu linh sủng của mình: "A Bạch, sau này nhớ đi tiểu ở đây nhé!"
Con chó trắng rất có linh tính, gật đầu, chạy như bay tới nhấc chân tiểu lên tường.
Sau khi tiểu xong, nó vui vẻ lăng xăng chạy về.
...
Trên con đường đá xanh giữa lưng chừng núi, Gia Cát Minh cười đầy nham hiểm khoác vai Tô Họa.
"Tô Họa, ngươi có còn thứ đồ chơi hồi trước không?"
"Đồ chơi gì?"
"Chính là cái thứ hút rất phê ấy!"
"Roi?"
"Roi cái gì!" Ở cùng Tô Họa hai năm, Gia Cát Minh ít nhiều cũng học được vài ngôn ngữ trào lưu: "Chính là cái thứ mà bốc khói, hút vào cả người phê như tiên, vô cùng thoải mái đó..."
"À, ngươi nói thuốc lá hả! Có có có!"
Tô Họa lấy ngọc bội trữ vật từ một cái túi thơm, rút ra một điếu thuốc lá đưa cho Gia Cát Minh.
Loại thuốc lá này làm từ lá cây Linh Thanh Thảo, hút gần giống với thuốc lá ở thế giới Lam Tinh.
Không chỉ không gây hại cho sức khỏe, thậm chí còn tốt cho cơ thể!
Gia Cát Minh ngồi trên một tảng đá lớn, nhìn tòa cung điện trên núi đối diện, vung tay tạo ra một nhóm lửa, đốt thuốc lá trong miệng.
Hít một hơi thật sâu, vẻ mặt hắn ta vô cùng hưởng thụ, phê pha như tiên.
"Thứ đồ chơi này, hút vào miệng đã thật!"