Chương 6: Tu tiên không có chút cảm giác không hòa hợp nào (1)
Nghe Tô Họa nói không tham gia lịch luyện, Trương Vân dường như rất lo lắng: "Tô sư huynh, đây là một cơ hội tốt, không chỉ có thể lịch luyện năng lực, còn có thể kiếm điểm đệ tử qua việc giết yêu thú, bao nhiêu đệ tử đều đang chờ đợi lần lịch luyện này, huynh lại muốn bế quan?"
Nhìn biểu cảm và giọng điệu của Trương Vân, Tô Họa càng thêm chắc chắn âm mưu có liên quan đến đợt lịch luyện này!
"Ta cũng không chắc mình có muốn bế quan hay không, thế này, cho ta hai ngày, đến lúc đó sẽ trả lời các ngươi!"
"Được, vậy không làm phiền đệ nghỉ ngơi, tối nay ta sẽ đến tìm đệ chơi cờ!" Lý Tiêu mỉm cười nói.
"Để tối rồi hãy nói." Tô Họa khách khí đáp lại.
"Vậy chúng ta đi trước." Trương Vân nói xong dừng lại một chút rồi tiếp tục: "Ta vẫn cho rằng huynh nên nắm bắt lấy cơ hội này, bế quan lúc nào cũng được, nhưng lịch luyện mỗi năm chỉ có một lần."
"Được, ta sẽ suy nghĩ."
Tô Họa mỉm cười, chăm chú nhìn hai người rời đi.
"Rốt cuộc là âm mưu gì?"
Không nói đến Trương Vân.
Bình thường mối quan hệ giữa mình và Lý Tiêu không tốt lắm, nhưng cũng không có thù hận gì, sao lại trở thành kẻ thế mạng?
"Tô sư đệ!"
Cách đó không xa, một nam đệ tử mặc đạo bào trắng chắp hai tay sau lưng đi tới.
Chỉ trong chớp mắt, bóng dáng của nam đệ tử đã vọt đến trước mặt Tô Họa!
"Trần sư huynh, Thần Hành Bộ của huynh lại tiến bộ rồi!" Tô Họa nói lời xã giao.
Nam đệ tử họ Trần tên Đạo, đã bái nhập Thiên Thủy Tông nhiều năm, cũng là đệ tử dưới trướng Lôi Trưởng Lão.
Đồng thời cũng là đệ tử chấp sự của đan dược phòng Bạch Hạc Phong.
Coi như là cấp trên trực tiếp của Tô Họa, cũng là sư huynh đồng môn chân chính của Tô Họa!
So với sự nhiệt tình của Lý Tiêu và Trương Vân, thái độ của Trần Đạo đối với Tô Họa lại có phần lạnh nhạt.
"Có việc muốn nói với đệ, tông môn vừa phân phát một lô đan dược cho Bạch Hạc Phong, trong đó bao gồm không ít phần của các trưởng lão, số lượng rất lớn. Sáng mai đệ đến dược phòng, cùng nhau kiểm kê ghi chép."
"Được, không thành vấn đề."
Bề ngoài Tô Họa bình tĩnh, nhưng thực ra khi nhìn thấy ba chữ vàng lóe sáng trên đầu vị Trần sư huynh này, nội tâm đã sớm dậy sóng!
[Kẻ thế mạng]
Lại là Kẻ thế mạng!
Cho đến khi Trần Đạo rời đi, Tô Họa mới hoàn hồn.
"Đồ chuối nhà ngươi*, rốt cuộc là có âm mưu gì, sao cả Trần Đạo cũng tham gia vào?"
Một Lý Tiêu, một Trương Vân còn miễn cưỡng có thể đối phó được.
Nhưng Trần Đạo, vị sư huynh này nhập môn trước hắn bảy tám năm, tu vi sớm đã đột phá Luyện Khí kỳ.
Tô Họa không dám ở lại phòng nữa.
Bây giờ tốt nhất là nên đi dạo xung quanh.
Xem còn người nào có nhãn hiệu “Kẻ thế mạng” trên đầu hay không.
Nơi ở của Tô Họa là một gian phòng nhỏ.
Hai bên trái phải còn có hàng trăm gian phòng liền kề nhau.
Phía sau dãy phòng này, còn có một dãy phòng dài hơn.
Khu vực cư trú này có hơn ba trăm đệ tử nhập môn từ năm năm trở xuống.
Mấy khu vực cư trú tương tự, Bạch Hạc Phong còn có mấy khu nữa.
Các đệ tử thông thường sẽ sống ở đây.
Các đệ tử có địa vị cao hơn, chẳng hạn như đệ tử nội môn, sẽ có một căn nhà riêng, cộng thêm một cái tiểu viện.
Nếu là trưởng lão, sẽ sống trong một cái cung điện, còn có thêm tiền viện và hậu viện.
Cung điện lớn nhất trên đỉnh núi chính của Bạch Hạc Phong, chính là nơi ở của thủ tọa sư tôn.
Thủ tọa sư tôn là người đứng đầu Bạch Hạc Phong, trên danh nghĩa cũng coi như là sư tôn của tất cả mọi người.
Tô Họa đi dọc theo dãy phòng, hễ gặp ai đều nhìn chằm chằm vào đầu họ.
Đi thẳng đến gian phòng cuối cùng, hắn giơ tay lên tiếng chào hỏi từ xa: "Gia Cát!"
Ở phía trước, một nam đệ tử có khuôn mặt thanh tú đứng ở cửa phòng chửi rủa.
Trên đầu hắn ta có một nhãn hiệu màu vàng sáng rực, ghi: [Huynh đệ tốt]
Nghe thấy Tô Họa gọi, hắn ta xoay người, vẻ mặt đau khổ.
Hắn ta tên Gia Cát Minh, là đệ tử cùng khóa với Tô Họa, cũng là đệ tử dưới trướng Lôi trưởng lão.
Trong số hơn ba nghìn đệ tử ở Bạch Hạc Phong, quan hệ giữa hắn ta và Tô Họa là tốt nhất.
Có thể nói rằng bất kể làm gì, hai người cũng sẽ hẹn nhau cùng làm.
"Ai chọc giận ngươi mà trông như uống phải nước tiểu thế?" Tô Họa hỏi.
"Sao ngươi biết?"
"A? Ngươi thật sự uống nước tiểu sao?"
Tô Họa kinh ngạc, trong ấn tượng của hắn người bạn chí cốt này mặc dù dám ăn rất nhiều thứ.
Nhưng hắn không ngờ, hắn ta còn dám uống cả nước tiểu!
"Không phải, nhưng cũng liên quan đến nước tiểu, ngươi lại đây xem đi!"
Gia Cát Minh kéo Tô Họa đến bên hông phòng của mình, cũng chính là căn phòng cuối cùng.
Hắn ta chỉ vào một mảng tường vàng ố, thở hổn hển mắng to!
(〃´皿`)q "Ngươi nhìn đám súc sinh này, có nhà xí không đi, lại đi tiểu lên tường của lão tử! Đây cũng không phải là lần một lần hai!"