Chương 5: Ghi Chú: Kẻ Thế Mạng (2)

Chương 5: Ghi Chú: Kẻ Thế Mạng (2)

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, tốc độ tu luyện của mình đã nhanh hơn gấp mười, gấp trăm lần trước kia!

Bây giờ mình tu luyện một ngày, chẳng phải có thể bằng với trước đây tu luyện cả trăm ngày sao?

Tô Họa tiếp tục nhắm mắt tu luyện!

Hai canh giờ sau, cảnh giới của hắn đã từ Luyện Khí tầng bốn nâng lên Luyện Khí tầng năm.

Tô Họa nhắm mắt, định tiếp tục tu luyện.

Vừa mới nhắm mắt, tiếng gõ cửa đã vang lên.

"Tô sư huynh!"

Giọng nói bên ngoài cửa là của Trương Vân.

Tô Họa xuống giường mở cửa.

Đứng trước cửa, ngoài Trương Vân ra còn có một nam đệ tử khác.

Nam đệ tử tên Lý Tiêu, cũng là đệ tử dưới trướng Phong trưởng lão giống như Trương Vân.

Hắn ta và Tô Họa nhập môn cùng năm, trong đám đệ tử cùng khóa, thiên phú của hắn ta là nổi trội nhất.

Chỉ trong hai năm đã tu luyện đến Luyện Khí tầng tám.

"Tô sư huynh, huynh đang nghỉ ngơi sao? Không làm phiền huynh chứ?"

Giọng điệu Trương Vân tràn đầy quan tâm, vẫn như lúc trước cố lấy lòng Tô Họa.

Tô Họa sững sờ gật đầu, nhìn chăm chú vào nhãn hiệu màu vàng trên đầu Trương Vân!

Ở trên đầu Trương Vân, cái nhãn [Kẻ ngốc dễ lừa] đã không còn nữa.

Thay vào đó, là một nhãn mới gồm bốn chữ:

[Kẻ sắp chết] !!

Ánh mắt Tô Họa lóe lên, lại nhìn sang Lý Tiêu.

Trên đỉnh đầu Lý Tiêu cũng có ba chữ vàng lấp lánh: [Kẻ thế mạng]

Lòng Tô Họa chùng xuống!

Kẻ sắp chết, kẻ thế mạng?

Chỉ cần suy nghĩ một chút, hắn cũng có thể đoán được chắc chắn là mình đã bị tính kế vào một âm mưu nào đó!

Trong lòng Trương Vân, mình là kẻ sắp chết!

Trong lòng Lý Tiêu, mình là kẻ thế mạng!

Kẻ thế mạng?

Kẻ thế mạng của ai?

"Tô sư huynh, huynh sao thế? Hôm nay trông huynh có vẻ không ổn!" Trương Vân dùng ngón tay vàng ngọc chọc vào ngực Tô Họa.

"Không có gì, mấy hôm nay tinh thần không được tốt, tìm ta có việc gì không?" Tô Họa bình tĩnh lại, cố gắng tỏ ra tự nhiên.

"Là thế này, ta vừa bán hết pháp bảo của mình, lại mượn thêm của Lý sư huynh, gom vừa đủ tám ngàn điểm đệ tử cho huynh!"

Trương Vân đưa ra một khối lệnh bài màu đen, điểm tích lũy được lưu trữ trong đó!

"Muội đã bán bảo vật thật sao?" Tô Họa vô cùng bất ngờ.

"Trước đó ta nói rồi mà, chỉ cần huynh gặp khó khăn, dù phải lên núi đao xuống biển lửa ta cũng sẽ giúp huynh, huynh lấy lệnh bài của huynh ra, ta sẽ chuyển cho huynh ngay bây giờ!" Trương Vân cười khúc khích, nở nụ cười ngọt ngào.

Tô Họa nhìn sang Lý Tiêu: "Lý sư huynh cũng gom góp một ít?"

"Đúng vậy, ta góp ba ngàn, dù sao chúng ta cũng là đồng môn, hơn nữa còn là đệ tử cùng khóa, đệ đã gọi ta là sư huynh hai năm, bây giờ đệ gặp khó khăn, tất nhiên ta phải giúp!" Lý Tiêu cười hiền lành.

"Không cần đâu, vừa rồi ta chỉ đùa với sư muội thôi, thật ra chẳng có chuyện gì cả."

Hai cái nhãn tràn đầy mưu mô đột ngột xuất hiện khiến Tô Họa không dám manh động, không dám nhận tám ngàn điểm này.

Chỉ sợ mưu kế nằm ngay trong tám ngàn điểm này!

Trương Vân ngẩn ra: "Thật sao?"

"Thật chứ!"

"Tô sư huynh, huynh quá đáng lắm, sao lại đùa như vậy, khiến ta lo lắng hơn nửa ngày trời! Giờ ta còn bán hết pháp bảo rồi, huynh nói xem phải làm sao đây?" Trương Vân vừa nũng nịu vừa cất lệnh bài vào ngọc bội trữ vật tùy thân của mình.

"Hahaha, ta chỉ muốn thử xem liệu muội có giúp ta hay không thôi, yên tâm, chờ ta tích đủ điểm, nhất định sẽ giúp muội chuộc lại bảo vật!"

Bề ngoài Tô Họa tỏ ra vui vẻ, nhưng trong lòng thì lại đang chửi thầm.

Con nhỏ này, không phải là người tốt!

Đồng môn với nhau vậy mà nàng lại nghĩ cách hại ta!

"Đúng rồi Tô sư huynh, có việc muốn nói với huynh!"

"Nói đi!"

"Hai ngày nữa chính là đợt lịch luyện hàng năm của đệ tử, ta mới nhập môn được một năm, chưa từng tham gia, không có kinh nghiệm sợ sẽ xảy ra chuyện, có thể cùng huynh tổ đội được không?"

"Tổ đội?"

"Đúng vậy."

"Sư muội, muội cũng biết mà, tu vi của ta trong số các sư huynh sư tỷ là thấp nhất, tìm ta chẳng bằng tìm người khác, ta thấy Lý sư huynh rất tốt!"

"Ta đã đồng ý dẫn Trương sư muội đi cùng rồi, nhưng Trương sư muội nói phải rủ thêm đệ nữa, muội ấy nói ngươi thông minh, đến lúc gặp tình huống bất ngờ, có đệ ở đó sẽ yên tâm hơn!" Lý Tiêu khen ngợi Tô Họa.

Tô Họa bình tĩnh quan sát Lý Tiêu và Trương Vân đang mỉm cười.

Chẳng lẽ, âm mưu này có liên quan đến đợt lịch luyện?

Nếu đồng ý, rất có thể sẽ trúng kế của bọn họ.

Nhưng nếu không đồng ý, họ cũng sẽ nghĩ cách khác để lôi hắn vào tròng!

Cách tốt nhất là trực tiếp bế quan, không tham gia lịch luyện nữa!

Nhưng như vậy chẳng phải sẽ trở thành con rùa rụt cổ sao?

Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi!

"Hay là thế này, cho ta hai ngày suy nghĩ, vốn dĩ ta còn định bế quan không tham gia lịch luyện!"