Editor: Trâm Rừng
Lý ca đi theo sau ông, dùng một loại tư thế cứng ngắc, tứ chi vặn vẹo đuổi theo. Khuôn mặt dính đầy vết máu, lộ ra hàm răng đen thui hướng về người gần hắn nhất bổ nhào qua.
Trên hành lang lại vang lên một hồi la hét hoảng sợ, mấy người đàn ông lực lưỡng vội vàng đi lên đem Lý ca giữ chặt, dùng đồ vật nhét vào trong miệng hắn, dùng dây thừng trói chặt tay chân của hắn, một lần nữa đẩy hắn vào trong phòng.
Vì chế ngự hắn, một vài người đều bị hắn cắn thương. Trong đó, nghiêm trọng nhất là người bị hắn bổ nhào kia, cằm dưới bị cắn mất một khối thịt lớn, toàn bộ lợi, mạch máu, gân xanh cũng lộ ra hết, trông cực kỳ khủng bố.
Bác sĩ vội vàng chạy đến, trị liệu thương thế cho bọn họ. Trên hành lang, mọi người vẫn chưa tỉnh hồn, ngồi liệt trên hành lang thở hổn hển.
" Tiểu Lý này bị sao vậy. "
Phù An An mở ra khe cửa nhỏ, thò đầu ra hỏi, " Chu sư phó, chú không sao chứ? Lý ca đây bị làm sao vậy? "
Chu sư phó bụm lấy cánh tay đang chảy máu, sắc mặt tái nhợt mà lắc đầu, " Lý ca điên rồi, gặp người liền cắn. Trở về ngủ đi, chuyện này chúng ta sẽ xử lý. "
" Ah, được. Chú mau để cho bác sĩ khám xem. " Phù An An nhìn miệng vết thương trên tay Chu sư phó, dặn dò một tiếng liền khép cửa phòng lại.
Sau khi đóng cửa lại, cô có cảm giác lông tơ đằng sau lưng mình đều muốn dựng đứng hết lên——tại 20 phút trước, cô vừa mới đưa cơm cho Lý ca.
Nhớ tới Chu sư phó và những người khác bị cắn, Phù An An mơ hồ cảm thấy có chút bất an. Nhìn qua ô mắt mèo trên cửa hướng về phía ngoài phòng, người ở bên ngoài cũng đều lần lượt trở lại phòng.
Trên mặt biển, bão tố còn chưa đi qua.
Cả đêm, đều là tiếng sấm sét vang dội.
———
Lênh đênh trên biển ngày thứ năm, buổi sáng 7 giờ.
Phù An An đi phòng bếp lấy đồ ăn, mấy cái công nhân vệ sinh đang cầm đồ lau nhà, khăn lau cọ sạch vết máu trên mặt đất. Vết máu đông thành khối theo dòng nước chảy vào trong cống thoát, trên hành lang chỉ có mùi của nước khử trùng.
Lý ca bị giam lại, vì phòng ngừa hắn lại cắn người, chỉ để lại trên cửa một cái lỗ nhỏ, để có thể đem đồ ăn đưa vào cho hắn. Trong khoang thuyền, lòng người bàng hoàng, cửa phòng điều trị còn bị chắn bởi nhiều người, tựa hồ đang kịch liệt cãi lộn.
Phù An An đẩy xe đồ ăn đến gần, chỉ thấy một người đàn ông đầu đinh trẻ tuổi lớn tiếng nói, " Không thể để cho bọn họ đi ra, ai biết Tiểu Lý có phải hay không bị bệnh chó dại, bọn họ bị cắn có thể hay không bị lây bệnh? Vạn nhất bọn họ cùng Lý ca trở nên giống nhau, nổi điên cắn người khắp nơi thì sao? "
" Đúng vậy thuyền trưởng, Lý Cao nói có đạo lý. "
Một người phụ nữ khác cũng gật gật đầu, " Chúng ta chẳng qua là để phòng ngừa vạn nhất, không cho bọn họ đi ra ngoài cũng là để cho họ dưỡng thương tốt hơn. "
Hiển nhiên thuyền trưởng không cãi lại được mấy người kia, đành gật đầu thỏa hiệp.
" Được rồi. Trước tiên tạm thời đem nơi này phong tỏa, ngoại trừ bác sĩ cùng người đưa cơm, những người khác đều không thể đi vào. "
Nói xong, mấy người đều nhìn về phía Phù An An đi ngang qua bên cạnh.
" Tiểu Phù phải không? Như vậy liền làm phiền con cùng bác sĩ Tống. " Thuyền trưởng vỗ vai Phù An An, cổ vũ.
Phù An An nhìn thuyền trưởng, nháy mắt mấy cái, " Thuyền trưởng, con sợ." Điều mình không muốn làm thì phải can đảm nói ra.
" Chỉ là bị cắn thôi, cái này có cái gì mà sợ? Về sau theo thuyền chở hàng còn phải luyện gan lớn một chút, về sau gặp phải sự tình nghiêm trọng còn rất nhiều. " Thuyền trưởng cổ vũ Phù An An, nói.
" Thuyền viên nữ vẫn luôn rất ít, thuyền trưởng ta ký thác kỳ vọng vào con. "
Trên mặt Phù An An nở một nụ cười cứng ngắc ><
......Có lẽ không cần đâu.
———
Sinh tồn trên biển đến ngày thứ bảy, giữa trưa.
Ngoại trừ bác sĩ ra, chỉ có Phù An An là người tiếp xúc nhiều nhất với những thuyền viên bị Lý ca cắn. Cũng được chứng kiến bọn họ mỗi ngày từng chút một biến hóa kịch liệt.