Editor: Trâm Rừng.
Ánh nắng chiếu không đến hành lang, bị ngọn đèn chiếu lên sáng trưng.
Phù An An đem cửa phòng trước mặt mở ra, trong phòng rất u ám, dưới chiếc chăn như có thứ gì đang nhẹ lay động. Hôm qua tới còn khá tốt, nhưng hôm nay lại khiến cho Phù An An không hiểu sao có chút khẩn trương.
" Lý ca, tôi đến đưa đồ ăn cho anh này . "Cô thò tay mở đèn trong phòng ra.
Trong phòng lập tức truyền đến kinh hô, " Tắt nó đi! "
Phù An An run lên, người trong chăn lại càng hoảng sợ, cô liền nhanh chóng tắt đèn đi, sau đó lùi lại một bước, đứng ở ngoài cửa phòng của anh ta.
" Anh không sao chứ? " Phù An An hỏi.
" Thật có lỗi, dọa đến cô rồi, chỉ là gần đây con mắt của tôi không tốt, đặc biệt sợ ánh sáng mạnh. " Âm thanh Lý ca có chút kỳ quái, ngoài thô lệ khàn khàn ra, còn giống như nói chuyện rất khó khăn.
" Nhờ cô giúp tôi... Giúp tôi đem đồ ăn đem vào phòng luôn được không? "
Phù An An nhìn đồ ăn trên xe đẩy, chần chờ một lát, không biết vì cái gì cô có cảm giác hiện tại mình tốt hơn hết không nên đi vào. Từ nhỏ đến lớn, trực giác của Phù An An vẫn luôn rất chuẩn, vì vậy cô đặt cơm tại cửa phòng anh ta.
" Lý ca, tôi còn phải đưa cơm cho những thuyền viên khác nữa, tôi sẽ để thức ăn của anh ở cửa. Nếu như anh còn cần cái gì khác có thể nói với tôi, tôi sẽ trực tiếp đặt tại cửa phòng anh. " Phù An An nói xong, mặc kệ người đằng sau nói cái gì, đẩy xe đựng thức ăn đến thang máy.
———
" Không biết đống hàng ở khu A3 chứa cái gì? Hôm nay tôi đi ngang qua chỗ đó, ngửi phải một cái mùi thối vô cùng buồn nôn, mùi kinh đến nỗi tôi muốn nôn ra. " Thời điểm Phù An An đi lên, đúng lúc nghe được mấy thuyền viên đang thảo luận công việc hôm nay.
" Nghe nói là hoa quả khô thì phải, có thể là bị mục nát rồi. " Một người khác gật đầu, tiếp tục nói, " Tôi ở khu B1 cũng ngửi thấy được cái mùi này, thiếu chút nữa khiến tôi ngất xỉu. Nghe bọn họ nói mấy khu khác cũng có loại mùi thối này, chúng ta lần này vận chuyển chẳng lẻ là phân sao? "
" Phân cũng không phải là loại mùi thối này. " Người bên cạnh chọc người này một chút, " Chú cũng đừng nói nữa, có để cho lão tử ăn cơm hay không? " Phù An An đem đồ ăn trong xe đẩy lấy ra, mắt nhìn lên bầu trời.
Nhiệt độ như cũ rất nóng bức, nhưng đã không còn nhìn thấy mặt trời nữa, tầng mây càng ngày càng nhiều, sóng trên biển càng ngày càng cao.
" Đại ca, cho tôi hỏi bão tố lúc nào đến vậy? "
" Đại khái là...... Buổi tối hôm nay thì phải. " Thuỷ thủ nhìn Phù An An, " Lần thứ nhất rời bến nên sợ rồi? Thả lỏng đi, tối cứ ngủ ngon, tới sáng dậy làm việc là được. "
---------
Buổi tối
Phù An An đưa xong đồ ăn, trở lại phòng của mình. Bởi vì lo lắng bão tố sắp tới, cô vẫn luôn chú ý tình huống bên ngoài. May mắn là Phù An An đã mua một cái thuyền bơm hơi, nếu như thuyền thật sự bị chìm, cô cũng có thể dựa vào cái thuyền bơm hơi này ở trên biển chống đỡ qua 30 ngày.
Phù An An nằm ở trên giường nghĩ, mắt nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ là 6 giờ 13 phút. Cũng không lâu lắm, cùng bọn họ dự báo lúc trước giống nhau, bên ngoài sáng lên tia chớp, bão tố gào thét mà đến.
Phù An An khẩn trương chờ đợi, bất quá bão tố lần này chống lại cái thuyền hàng khổng lồ này, tựa hồ thiếu đi một chút uy lực. Phù An An tựa ở trên tường, chỉ có thể lờ mờ nghe được âm thanh sét đánh. So với cái này, một thanh âm khác trên thuyền càng thêm đáng chú ý.
" Tiểu Lý, Tiểu Lý chú làm sao vậy? "
" Đệt! Mày đừng cắn tao! " Trên hành lang truyền đến thanh âm của Chu sư phó.
Phù An An mở cửa xem, chỉ thấy rất thật nhiều người cũng đi ra. Tại phòng cuối cùng ở phía bên phải phòng cô, Chu sư phó nắm cánh tay bị thương, thần sắc kinh hoàng từ trong phòng Lý ca chạy ra.