Chương 6: Hàng Hải Cuồng Hoan 6

Editor: Trâm Rừng

Mặc dù bác sĩ đã cố hết sức trị liệu, nhưng tình huống của bọn họ vẫn không có chút chuyển biến tốt đẹp nào.

Miệng vết thương một mực đổ máu, không cách nào khép lại, dịch mủ cùng máu đen từ vết thương bắt đầu chảy ra. Không ổn hơn chính là có vài người bắt đầu xuất hiện bệnh trạng giống như Lý ca—— sợ ánh sáng, chảy nước miếng. Bệnh này thật sự sẽ lây nhiễm!

Sau đó thần chí sẽ trở nên mơ hồ, con ngươi bắt đầu thu nhỏ lại, toàn thân cứng ngắc, khi cử động cũng có thể nghe thấy tiếng khớp xương. Những thuyền viên bị cắn còn bắt đầu thích ăn thịt tươi, thịt càng tươi càng thích.

Thời điểm Phù An An tới đưa thức ăn, ánh mắt họ nhìn chằm chằm vào cô thật giống như nhìn một khối thịt tươi, khiến người ta sởn hết cả gai ốc.

" Cô đi ra ngoài đi. " Bác sĩ Tống lắc đầu, " Giúp chúng ta đưa đủ thức ăn trong vòng ba ngày sau đó đừng tới nữa, nếu như ba ngày sau chúng ta còn không có trị hết cho bọn họ, cô hãy để thức ăn ở ngoài cửa cho chúng ta giống như Lý ca ."

Phù An An nghe ông ta nói, sững sờ, " Bác sĩ Tống, ông......"

" Tôi cũng bị cắn. " Bác sĩ Tống kéo ống tay áo lên, lộ ra cánh tay quấn băng gạc đã thấm máu, " Tôi có cảm giác rất không thoải mái, tất cả thuốc của thuyền hàng đều ở đây hết. Nếu như không thể chữa khỏi, kia thật sự không còn biện pháp nào. Chỉ mong chúng ta có thể chống đỡ được cho tới khi thuyền hàng cập bến, sau đó đến bệnh viện thôi. " Bác sĩ Tống nói xong, trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ.

Phù An An đã trầm mặc trong chốc lát, " Bác sĩ Tống, ông có muốn ăn cái gì không? "

" Tùy tiện đi, chỉ cần nhét đầy bao tử là được. " bác sĩ Tống nói, ông cũng không phải một người quan trọng việc ăn uống.

" Được. " Phù An An đáp ứng, quay người vừa muốn đi, lại bị bác sĩ Tống gọi lại. Ông nhìn chằm chằm vào Phù An An trọn vẹn hai giây, ánh mắt có hơi sung huyết, yết hầu chuyển động cao thấp, " Mang cho chúng ta mang ít thịt bò bít-tết chín một phần. " Lại là cái ánh mắt này!

Phù An An nuốt nước bọt, cưỡng ép giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, đẩy ba xe thịt bò bít-tết chín một phần qua. Xe bò bít-tết cuối cùng bị kéo vào phòng điều trị, bịch một tiếng, phòng điều trị đã bị khóa lại.

Đèn trong phòng điều trị cũng lập tức bị đánh rơi.

Phù An An đứng ở cửa ra vào, nghe thấy âm thanh điên cuồng nhấm nuốt thịt, cùng gầm gừ kỳ quái phát ra từ cổ họng như đã bị kìm nén từ lâu.

Những người đứng ngoài hành lang nhìn vào bên trong cánh cửa với ánh mắt kỳ quái, thậm chí cả bác sĩ Tống cũng đã bị nhiễm bệnh, bọn họ trở thành bộ dạng người không ra người, quỷ không quỷ, khiến cho lòng người trong khoang thuyền đầy bàng hoàng.

Phù An An phớt lờ những cái nhìn từ hành lang, cũng không quay đầu lại mà hướng phòng điều khiển của thuyền trưởng chạy tới.

" Thuyền trưởng, cách ly triệt để Lý ca cùng phòng điều trị mau lên, bệnh này thật sự sẽ lây lan! " Phù An An nói, " Bọn họ sau khi bị nhiễm có bộ dạng rất khủng bố, giống như zombie trong phim điện ảnh vậy. " Đi theo đằng sau Phù An An, mấy thuyền viên mới chạy tới cũng đã nghe thấy. Mấy người liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ trở về phòng.

" Trò chơi lần này là zombie đúng không? "

" Khả năng rất lớn. " Người đàn ông tóc ngắn tên Lý Cao gật đầu, " Nếu thật là, toàn bộ thuyền hàng tổng cộng mới hơn 40 người, nơi đây nếu bộc phát zombie, chỉ sợ lần này là lần vượt qua may mắn nhất của chúng ta. "

Bốn người bọn họ đều là người chơi, sau khi tiến vào trò chơi, rất sớm liền đứng lên liên hệ hợp tác với nhau.

Ba nam một nữ, đều là người chơi cũ trong trò chơi tận thế này.

" Đừng cao hứng quá sớm, căn cứ vào tính tình tiểu nhân của trò chơi tận thế này, nó sẽ không để cho chúng ta qua cửa đơn giản như vậy. " Trong đó, người chơi nữ duy nhất Cao Phi Yến nói, " Nói không chừng trên đường nó sẽ cho chúng ta vài thứ ngoài ý muốn cũng nên. "