Chương 15: Quái vật
Y Nhiên chạy theo sau ủy khuất kêu lên: "Vương Thiên Kỳ, chờ tôi với."
Từ khi ra khỏi nơi đó cô chẳng còn thèm để ý đến nàng nữa, ủy khuất quá mà!
Vương Thiên Kỳ nghe giọng nũng nịu của nàng liền không đành lòng, bất lực thở dài dừng lại: "Nhanh lên đi."
Cô từ khi nào đã mềm lòng với cái nữ nhân yêu nghiệt này đây?
Y Nhiên bất mãn nhảy lên lưng cô, bắt cô cõng mình, oán giận nói: "Uy uy... Cô phải thương tiếc tôi chứ? Dù sao tôi cũng bị cô làm rất nhiều lần."
"..." Thật ra thì trước khi gặp cái tên Thùng Phi của cô và nàng dường như mỗi đêm đều làm.
Vương Thiên Kỳ cõng nàng đi khoảng ba bốn tiếng đồng hồ thì nhìn thấy một cái bức tường được làm bằng những cành cây và lá. Cô cau mày thả Y Nhiên xuống đất, nhún người nhảy lên cao, liếc mắt liền biết nơi này là một cái mê cung. Có lẽ chủ nhân nơi này xây dựng để chơi chơi cho vui mà thôi, nhưng không ngờ tận thế đến, thực vật to lớn lên nên mê cung mới thành ra như vậy.
Chờ cô đáp xuống đất nàng mới tò mò hỏi: "Bên kia là cái gì á? Thật cao... "
Vương Thiên Kỳ đáp: "Là một cái mê cung."
Nàng nhếch miệng hứng thú đòi cô đưa đi: "Nè nè, vào đó đi!"
Vương Thiên Kỳ chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng tiểu tổ tông nhà mình: "Rồi rồi, giữ chặt nhé!"
Y Nhiên nghe thế vội leo lên người cô, vừa ổn định xong thân mình thì cái tên ngốc tử này đã lao vào mê cung như một vị thần!!!
Nàng sợ hãi hét lên, làm kinh động đến con quái vật bên trong mê cung: "A!"
Vương Thiên Kỳ vừa đáp xuống đã cảm nhận được nguy hiểm, nghiêm túc nói: "Y Nhiên, một hồi có chuyện gì xảy ra cũng đừng rời khỏi tôi."
Nàng híp mắt đáp: "Ừm!" Dù bây giờ không đùng dược dị năng nhưng giác quan vẫn phải có.
Lúc này, một cái xúc tu khổng lồ từ lòng đất chui lên tấn công cô.
Vương Thiên Kỳ nhanh nhẹn né tránh xúc tu, mà con quái vật cũng từ từ chui lên. Cả người con quái vật đều là xúc tu, gần hai mươi cái xúc tu chứ chẳng ít gì. Nó to bằng một toà nhà hai tầng, xúc tu thì lại tầm hai mươi mấy centimet! Thân hình nó có màu xanh lè, khá giống với màu máu của tang thi đặc biệt kinh tởm.
Cô kinh hãi thốt lên: "Cái quái gì vậy?!"
Y Nhiên ngạc nhiên nói: "Tôi biết nó! Nó là quái vật lòng đất!"
Cô cau mày không để ý đến việc vì sao nàng biết, lo lắng hỏi: "Hả? Vậy cô biết cách diệt nó không?"
Cô có cảm giác bản thân không đấu lại nó, ít nhất là bây giờ!
Nàng xấu hổ đáp: "Không."
Vương Thiên Kỳ thở dài vô ngữ nói: "Vậy chỉ còn cách tìm điểm yếu rồi diệt nó thôi."
Thấy xúc tu đánh lại đây, Vương Thiên Kỳ nhanh chân nhảy ra tránh né, cô bỏ nàng xuống nói: "Cô trốn ở một bên đi, nhớ chú ý an toàn." Nói rồi chạy đi chỗ khác tránh xa chỗ của nàng.
Cũng may là thực vật biến dị, nơi này cũng trống trải hơn nhiều lắm.
Vương Thiên Kỳ tạo sét bao quanh thanh kiếm, cô giơ tay lên, luồng khí lạnh bao vây lấy thân của quái vật, ngay lập tức thân của nó đã bị đóng băng! Nó gào lên giận dữ, những xúc tu tách ra làm đôi lộ ra hàm răng sắc nhọn đầy máu.
Vương Thiên Kỳ giật mình, vội vàng tránh né, cô nhân cơ hội thử tạo ra những băng tiễn bắn vào xúc tu của nó, băng tiễn vừa bắn vào liền bị nước dãi của nó làm tan chảy bóc ra luồng khí độc màu xanh.
Y Nhiên thấy tình thế không ổn, cố gắn nhớ lại những thứ về con quái vật này. Nàng gấp đến nổi nước mắt cũng chảy ra, những hòn đá dưới mặt đất không tiếng động mà chậm chạp di chuyển lại gần quái vật.
Quái vật không thèm để ý đến nàng chỉ lo điều khiển xúc tu đầy răng nhọn tấn công cô, Vương Thiên Kỳ dù có mạnh đến mức nào cũng không thể né khỏi mấy chục cái xúc tu!
Cô chật vật vừa né đòn vừa tìm cơ hội tấn công, cái áo sơ mi trắng bây giờ đầy vết rách, mặt cô đã trắng bây giờ càng trắng hơn, bắp tay với bắp chân không lúc nào mà không đau, tuy vẫn nằm trong sức chịu được của cô nhưng mà cô không phải là thần thánh, thời gian dài bị đau như muốn tê liệt còn phải lo con quái vật trước mặt cũng đã sắp đến giới hạn rồi.
Quái vật lúc này dừng việc tấn công bằng xúc tu lại, người nó bắt đầu chuyển sang màu đỏ như máu khi độc màu xanh theo đó từ từ bay ra. Khí độc màu xanh nhanh chóng đã bao phủ một vùng trời.
Vương Thiên Kỳ vừa hít phải nó đã cảm thấy không đúng, đang muốn nhảy ra né tránh xúc tu đang đánh tới thì cơ thể bỗng nhiên chậm lại đột ngột, xúc tu thừa thế xông lên đánh bay cô ra xa.
Cô run rẩy bò dậy, đang định cầm lại kiếm thì một lần nữa xúc tu lao tới đánh bay cô đi. Cứ như vậy lặp đi lặp lại.
Cô thấp giọng nỉ non: "Mình... Sẽ chết một lần nữa sao?"
Xương cốt bị đánh gãy hết mấy cái, bây giờ không thể động đậy nữa chỉ có thể để mặc cho con quái vật tùy ý trêu đùa cô.
Lúc này, âm thanh của Y Nhiên vang lên: "Thiên Kỳ! Dùng hết sức tạo sấm sét đánh nó một đòn chí mạng đi! Tôi sẽ cầm chân nó lại!"
Dứt lời, những tản đá nảy giờ được nàng vô ý thức tập hợp bị cái gì đó chuốt nhọn, mạnh mẽ lao đến bao trùm này nó.
Quái vật ăn đau, gào lên thảm thiết cố gắn vùng vẫy thoát khỏi sự ràng buộc để giết 2 con mồi kia. Nó gào lên liên hồi, mỗi cú đập xuống mặt đất của nó như là hiện tượng động đất nhỏ vậy! Mặt đất bị xúc tu đập trúng lúng xuống khá sâu.
Y Nhiên sắc mặt trắng bệch, căn răng tiếp tục khống chế nó. Vương Thiên Kỳ cũng không có rảnh rỗi, mây đen ùn ùn kéo đến, những tia sét lấp loé đùng đùng vang lên giữa bầu trời trong xanh. Cô điên cuồng truyền dị năng vào đám mây để tạo ra sấm sét mạnh nhất có thể, tay trái mò vào túi tiền lấy ra cái túi nhỏ đựng tinh thạch, không muốn mạng mà bỏ màu miệng nhai ngấu nghiến.
Quái vật cảm nhận được nguy hiểm, nó bất chấp trên người đầy thương tích, điều khiển xúc tu tấn công nàng. Y Nhiên hoảng sợ trừng mắt, cơ thể lão đảo muốn né tránh nhưng đã quá muộn.
Nàng bị đập xuống mặt đất, tạo ra cái hố khá sâu, máu với thịt hòa vào nhau tạo ra mùi thơm hấp dẫn lấy khứu giác của Vương Thiên Kỳ, cô cắn răng hé miệng muốn nói gì đó nhưng con quái vật chỉ 'thấy' sấm sét từ trên trời giáng xuống!
'Ầm!'
Sấm sét này cực kì mạnh, dựa vào nguồn dị năng mà cô bất chấp truyền vào nó có thể ngang ngửa với dị năng giả cấp 7! Quái vật chỉ có thể gào lên, cả cơ thể bị sấm sét đốt thành tro nằm yên trên mặt đất. Vương Thiên Kỳ cũng hết chống đỡ nổi mà bất tỉnh.