Chương 14: Thiên Kỳ nổi giận

Chương 14: Thiên Kỳ nổi giận.

Lưu ý: Ta sẽ để cho bọn tang thi hiểu được Vương Thiên Kỳ nói. Ngoài ra, chỉ có tang thi cấp cao mới hiểu được tiếng nói của con người!

Vào truyện thôi!

---------------------

Ở đâu đó ngoài căn cứ.

"Gào!!!"

"Hống hống hống!!"

Hàng trăm con tang thi rối loạn kêu lên như đang tôn sùng hưởng ứng vị vua của chúng, nữ nhân với mái tóc đen dài óng mượt, chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với chiếc quần jean. Cô đứng trên trên nhánh cây cao, lạnh lùng nhìn xuống bọn nó nói: "Nào, tiến lên! Đi thoả mãn cơn thèm khát của các ngươi đi!"

"Rống!!!" Tụi nó rống lên vui sướng một tiếng rồi như vũ bão mà chạy đi, chúng thi nhau mà chạy hướng đến tiểu căn cứ.

Vương Thiên Kỳ khẽ nhếch môi, âm trầm cười cười, ác ý nghĩ.

Nếu như Y Nhiên muốn tên Thùng Phi đó thì chỉ cần giết chết hắn là được rồi...

------------------------

'Cốc cốc'

Y Nhiên đứng dậy đi ra mở cửa, không mấy thân thiện hỏi: "Có chuyện gì?"

Tên thuộc hạ cũng không để ý, cung kính trả lời: "Phi ca nói, mời hai người xuống ăn cơm."

Nàng khoát tay trả lời, đợi hắn quay người đi rồi mới đóng cửa lại: "Tôi biết rồi, anh đi đi."

Một lúc sau, Y Nhiên mới từ tring phòng đi ra xuống phòng ăn của căn cứ.

Cường Phi thấy nàng xuống nhưng không có Vương Thiên Kỳ, liền khó hiểu hỏi: "Y tiểu thư, Vương tiểu thư đâu rồi?"

Nàng tìm đại một lý do nói: "Cô ta? Nằm ngủ ở trên phòng rồi."

Hắn khẽ híp mắt, hiểu rõ mà nói: "Hửm? Vậy sao?"

Dù sao thì cũng chỉ là nữ nhân, đánh một trận mệt mỏi ngủ cũng là chuyện thường, như vậy càng dễ cho hắn làm việc á!

Y Nhiên ngồi xuống bàn, nói: "Nào, ăn đi chứ? Để ý đến cô ta làm gì."

Cường Phi cười to liên tục gật đầu đáp ứng: "Ha ha ha, được được, nghe theo Y tiểu thư."

Một tên nam nhân cầm lên ly bia hỏi: "Cô biết uống bia không?"

"Một chút." Y Nhiên cau mày không xác định trả lời.

Nàng cũng chưa uống bao giờ nhưng chắc cũng chẳng sao đâu! Nàng là Xà Vương cơ mà!!

Hắn nâng ly đề nghị nói: "Vậy được, chúng ta uống một ly đi!"

"Cạn ly!"

Cả bọn sảng khoái nâng ly nói: "CẠN LY!"

Cả tiểu căn cứ như đang chào mừng vị khách quý của đêm nay, cũng như đang chúc mừng cho quỷ kế của mình đã được thành công.

Con người, nham hiểm và tham lam. Dù là Xà Vương đi chăng nữa thì cũng chỉ là trẻ nhỏ mới ra đời mà thôi, làm sao hiểu được cái gì gọi là tuyệt vọng?

"Sao... Sao đầu óc quay mồng mồng thế này?" Nàng ôm đầu khó hiểu nói.

Cường Phi thấy thế cười hì hì, không có hảo ý nói: "Y tiểu thư, để tôi đưa cô về phòng nhé?"

Y Nhiên tùy ý đáp ứng: "A...? Ừ, đi thôi..."

Hắn đưa nàng đi đến phòng của mình, đắc ý mà cười. Mở cửa đóng cửa lưu loát như một con thú hoang sắp không chờ nổi mà vồ lấy con mồi.

"Hắc hắc, nữ nhân, cô bây giờ là của tôi."

Hắn tiến lên, đẩy nàng xuống giường, thuận thế mà nằm đè lên người nàng, ánh mắt dâm tà mà nhìn từ trên xuống dưới.

"Anh... anh đang làm gì vậy?! Mau thả tôi ra...!" Nàng hoảng sợ vùng vẫy.

Cường Phi tặc lưỡi, kinh ngạc nói: "Chậc.. Thuốc vẫn chưa phát huy tác dụng sao? Mà thôi kệ đi!" Hắn nhếch môi cười, cúi thấp người định hôn lên môi nàng.

Y Nhiên cao ngạo như vậy, nào chịu để yên cho hắn hôn? Nàng mạnh nâng đầu đập trán hắn!

"A!" Hắn đau điếng hét lên một tiếng.

Y Nhiên nhân cơ hội đi xuống giường, vội vã chạy ra khỏi phòng. Đáng tiếc, Cường Phi là dị năng giả cấp hai, hắn làm sao có thể bị một đòn nhẹ vậy choáng váng lâu được?

Cường Phi đứng dậy tức giận bắt lại nàng, quát lớn: "Con điếm!"

Nàng bị hắn nắm đến phát đau, vùng vẫy nói: "Thả ra!"

Vùng vẫy được một lúc, cả người Y Nhiên nóng lên như lửa đốt, nàng mím môi thở hỗn hển hỏi: "Nóng... Nóng quá! Anh... Ưm... Anh cho tôi uống cái gì hả?"

"Hắc hắc, thuốc kích dục đó cô em!" Cường Phi cười hắc hắc trả lời.

Ở bên ngoài căn cứ.

Những tiếng gào rống của tang thi dồn dập vang lên, mấy tên lính nhìn tình cảnh trước mặt mà sợ hãi, chân như mang khối chì không thể di chuyển nổi. Ánh mắt tan rã nhìn về đám tang thi đang lau tới.

"Gào!"

"Rống rống!"

"Diệt sạch cái căn cứ nhỏ này nào!" Vương Thiên Kỳ đứng ở trung gian bầy tang thi, ra lệnh nói.

Tụi nó nghe vậy lập tức rống lên hưng phấn, lao đến.

"RỐNG!!!"

"A!"

"Tang thi tấn công!"

Những tiếng la hét thảm thiết vang lên, bọn họ bây giờ mới kịp phản ứng mà rống cỏ họng lên la hét, người thì chạy đi tìm kiếm chỗ núp, người thì trở thành bữa ăn của bầy tang thi.

Vương Thiên Kỳ mặt lạnh chậm rãi đi giữa đống máu thịt thơm ngon, cô đi lên căn phòng đang phát ra những tiếng động kịt liệt. Vương Thiên Kỳ nhấc chân đạp cửa, đi vào.

'Rầm!'

Y Nhiên vừa bị tên Cường Phi đè lên giường thì thấy cô đạp cửa đi vào, nàng kinh ngạc mở to mắt, không thể tin được mà kêu tên cô.

"T... Thiên Kỳ?"

Rõ ràng là lúc nãy hai người cãi nhau, bình thường với tính tình của Vương Thiên Kỳ làm sao có thể nhanh như vậy quay lại? Lúc trước, khi hai người cãi nhau cô đã bỏ nàng lại một mình tận 1 tuần lễ trong rừng!

Vương Thiên Kỳ không trả lời mà mặt lạnh giơ tay lên, ngay sau đó cả người tên Cường Phi đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra bị đóng băng lại.

Hắn kêu lên một tiếng rồi im bặt: "A!!!"

Cô cười to, ném cái cục băng khổng lồ này qua một bên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ha ha ha! Tôi không ngờ cô lại ham muốn nam nhân đến vậy đó, Y Nhiên!"

Y Nhiên hoảng hốt vội vã ngồi dậy giải thích, mặt kệ cảm giác nóng bức trong cơ thể: "K... Không phải đâu Thiên Kỳ, cô hiểu lầm rồi. Chỉ là do hắn bỏ thuốc tôi!"

Vương Thiên Kỳ nghe vậy, híp mắt ném thanh kiếm bên hông xuống đất, hừ lạnh nói: "Hừ! để tôi giúp cô giải toả!"

Nàng hoảng sợ ngay lập tức cự tuyệt: "Không được!" Nói đùa gì vui vậy? Cái người này mỗi lần tức giận lên có bao giờ nhẹ nhàng đâu á!

Vương Thiên Kỳ mới không thèm để ý lời nàng nói, nhanh chóng đè nàng xuống, khoá lại cái miệng nhỏ đáng ghét kia.

"Khoan đã... Ưm!" Tay của cô như có ma thuật, du hành trên mỗi tất da thịt của nàng rồi sau đó đôi tay hư hỏng kia che mắt Shouta lại, một con tang thi thối tha nào đó nhân cơ hội đá đít Shouta ra ngoài phòng, còn rất tốt tính đóng cửa lại. Nó hất cái mông nhỏng lên trời bỏ đi.

Ngày hôm sau.

Y Nhiên nhíu mày, tỉnh dậy.

"Rắn nhỏ tỉnh rồi sao?" giọng nói âm ấp của tên đang ghét nào đó vang lên.

Cánh tay hư hỏng nào đó luồn vào trong chăn xoa cái eo bóng mịn của nàng.

Nàng xấu hổ tức giận nói: "Cô! Ai là rắn nhỏ hả?!"

Cô chớp mắt trang vô tội nói: "Y Nhiên là rắn nhỏ á... Còn là vợ của Vương Thiên Kỳ nữa."

"Gì chứ? V... Vợ của cô? Điên rồi!" Y Nhiên nghe vậy tức giận thở hỗn hển, tay nắm lại thành quyền đấm vào vai cái người không biết xấu hổ kia.

Vương Thiên Kỳ ôm nàng vào lòng cười mà không nói, mặt kệ ai đó đang thẹn quá hoá giận đánh mình.

Người mà Vương Thiên Kỳ cô định, sẽ không bao giờ chạy thoát! Dù cô có chết, tâm người đó cũng phải thuộc về cô, chỉ một mình cô!