Chương 16: Rời khỏi mê cung

Chương 16: Rời khỏi mê cung

"Ưm..." Vương Thiên Kỳ từ từ mở mắt ra nhìn khung cảnh xung quanh. Khi xác định bản thân vẫn ở chỗ cũ mới chậm rì rì bò dậy, cầm lấy thanh kiếm bỏ vào vỏ rồi mới đi đến chỗ Y Nhiên đang nằm.

Y Nhiên trên người không một vết thương, toàn thân trắng nõn như chỉ là bị té vào cái chỗ bị con quái vật đập rồi ngất xỉu mà thôi.

Cô nhíu mày cũng không nghĩ gì nhiều bế nàng lên, đi đến đống tro quái vật, tù bên trong lấy ra một viên tinh thạch cấp 6.

Vương Thiên Kỳ nhếch môi hơi hài lòng, nói với nữ nhân vẫn còn ngủ say trong ngực mình: "Chúng ta đi thôi, lần sau tôi sẽ không để cho em bị thương nữa đâu."

Nói rồi cô nhún chân, nhảy đi, chuẩn xác mà đáp xuống phạm vi mà những con quái vật ở đây không thể công kích ngay tức khắc. Nơi này đâu đâu cũng là quái vật, to nhỏ có đủ cả. Mà nhỏ nhất của nó là bằng chiếc xe sáu chỗ. Con mà cô đấu có lẽ là tầm trung thuộc cấp sáu.

Vương Thiên Kỳ híp mắt âm u nhìn những con quái vật khổng lồ bên dưới, mồ hôi lạnh không tự chủ mà thấm ướt lưng áo.

"Chờ đi, một ngày nào đó tao sẽ quay lại và cho tụi bây một cái chết thống khoái!"

Nhảy tới nhảy lui gần ba tiếng đồng hồ mới rời khỏi cái mê cung đáng sợ kia. Cô vì không để người trong lòng bị đánh thức mà đi bộ chậm rãi đến thị trấn nhỏ gần đây. Màn đem buông xuống, cũng là lúc những con tang thi hoạt động mạnh mẽ nhất. Bọn chúng thèm thuồng mà nhìn Y Nhiên đang ngủ say trong ngực cô, đáng tiếc không một con nào dám xong lên cướp lấy nàng, nếu dám mọi người đã có thể thấy một màn giành bạn gái cực kì hấp dẫn rồi!

Vương Thiên Kỳ chọn một ngôi nhà hai lầu, nhìn có vẻ kiêng cố. Cô không thèm quan sát ngôi nhà này có tang thi không mà đi thẳng vào trong, lên lầu hai tìm phòng ngủ. Đặt Y Nhiên lên giường, giúp nàng đắp tốt chăn rồi mới đi xuống bếp. Lấy một cái ly thủy tinh, cô xoay người đi lên lầu. Vương Thiên Kỳ khóa cửa mới để ly lên đầu giường an tâm chui vào chăn, ôm mỹ nhân say giấc.

Y Nhiên cảm nhận được hơi ấm như một con mèo nhỏ mà chui vào ngực cô.

Khoảng mấy tiếng sau.

Bên ngoài ngôi nhà có tiếng xe dừng lại, sau đó là tiếng cạy mở cửa. Tiếng bước đi của 5 người, tiếng tìm tòi lục xoát vang lên không dứt. Vương Thiên Kỳ nhíu mày nằm yên, đem chỗ cấm chìa khóa của cửa phòng ngủ đóng băng. Bọn người đó thấy không mở cửa được cũng mặc kệ, vội vã xuống lầu phụ đồng bọn diệt bọn tang thi bám đuôi. Gần 2 tiếng đồng hồ sau, khi mà đã tạo ra tường chắn bảo vệ mà diệt gần như hết tang thi đuổi theo bọn họ mới đi vào nhà.

Tên thủ lĩnh lấy ra đồ ăn và nước phát cho mọi người, nói: "Ăn uống no đủ đi, ngày mai chúng ta sẽ đi Z thị đó!"

Vương Thiên Kỳ nghe vậy nhếch môi nở nụ cười, âm thầm ra lệnh cho những tang thi xung quanh tản đi để bọn hon ngủ ngon một chút. Coi như là phí mượn đồ của cô. Bọn họ ngủ rồi cô mới đi vào mộng đẹp, bên trong mộng có Y Nhiên tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường chờ cô tới hầu hạ đây.

Sáng hôm sau.

"Ưm... Thiên Kỳ..." Y Nhiên nhíu mày, cọ cọ ngực cô mới chịu tỉnh dậy.

Vương Thiên Kỳ thấy vậy cười bất đắc dĩ hỏi: "Tỉnh rồi? Muốn uống nước không? Hay ăn gì đó?"

Nàng bĩu môi nói: "Để người ta rửa mặt đã chứ? Chị thật là...."

Cô ngạc nhiên nhướn mày, ngồi dậy nói: "Vậy để tôi đi vào trước rồi tới em nhé."

Cô nói rồi đi vào trong phòng tắm. May là ở trong đây vẫn còn mấy chai nước khoáng mà chủ nhân ngôi nhà để sót lại.

Vương Thiên Kỳ lấy khăn đổ nước vào rồi mới lao chùi tay chân của bản thân.

Bên ngoài, Y Nhiên nằm nhắm mắt lại nhớ đến hôm đấu với quái vật mà lòng ngực như muốn rớt ra ngoài. Hôm đó, nàng không hiểu vì sao mà lại quên bén đi cái con quái vật kia. Nhìn Vương Thiên Kỳ vì bảo vệ nàng mà bị đánh đến bán sống bán chết, nàng biết, chỉ cần cô muốn không một sinh vật nào có thể so được với tốc độ của cô.

Nhưng mà, cô ở lại. Nữ nhân mang tên Vương Thiên Kỳ này lại ở lại. Cô ó thể bỏ mặt nàng mà đi, dù cho con quái vật đó có mạnh đến thế nào thì một mình Vương Thiên Kỳ rời đi là chuyện đơn giản nhưng có thêm nàng thì không.

Đợi Vương Thiên Kỳ đi ra thì đã nhìn thấy nụ cười chói lóa của Y Nhiên, cô sửng sốt chớp mắt, nhìn nàng từng bước từng bước mà đến trước mặt cô.

'Chốc!'

Y Nhiên hôn lên môi cô rồi rời đi, chỉ trong tích tắt mà đem lại cảm giác cho cô như một thế kỷ. Mềm mại, cô lưu luyến bờ môi mềm mại kia, nghĩ muốn hôn lên nó, muốn hưởng thụ nó thêm.

Nghĩ là làm, Vương Thiên Kỳ cuối đầu hôn lên đôi môi đang nở nụ cười ngọt ngào câu nhân kia.

Nhưng chỉ vừa mới chạm vào liền bị Y Nhiên đẩy ra.

Nàng cười khẽ, đi qua người cô vào phòng tắm: "Buổi sáng không được động tình nha."

Vương Thiên Kỳ đứng đơ người như trời trồng ở đó, sau một lúc mới bất mãn chu môi nhìn cái cửa phòng tắm đóng chặt kia. Cô hậm hực giậm chân, mở cửa đi xuống phòng khách tìm bọn người kia.

Phòng khách.

"Cô... Cô là ai?!"

Vương Thiên Kỳ vừa bị Y Nhiên trêu đùa, tâm trạng cực kì cực kì không tốt. Cô búng tay, một tia sét mạnh mẽ xuyên qua cổ 5 người. Thân lìa đầu, lạch cạch mà rơi xuống đất, máu tươi theo đó mà chảy ra, mùi thịt nướng hòa quyện trong không khí.

Đến lúc mà Y Nhiên xuống lầu thì đã nhìn thấy Vương Thiên Kỳ mặt hờ hững ăn đĩa thức ăn thịt người đầy máu, đối diện cũng có một đĩa.

Nàng liếc mắt nhìn trên sàn nhà vẫn còn dính vết máu, bất đắc dĩ lắc đầu đi đến bàn ăn, ngồi xuống bắt đầu thưởng thức bữa sáng 'ấm áp' của cả hai.

Ăn xong, cô với nàng đi ra ngoài. Y Nhiên bị nhét vào ghế lái phụ, bất mãn trừng mắt nhìn cái con người đang loay hoay bỏ đồ đạc vào xe.

"Thiên Kỳ, sao chị không cho em giúp á?" Nàng hỏi.

Vương Thiên Kỳ liếc nàng một cái, nghi hoặc hỏi ngược lại: "Không có dị năng thì em làm nổi sao?"

Y Nhiên trầm mặt xoay người lại không thèm để ý đến ai kia. Bớt nói cho bớt nhục mà.

Chờ đi Vương Thiên Kỳ, em nhất định sẽ trả thù.

Cả hai lái xe với tốc độ phải nói là nhanh nhất ở cái nơi đầy rẫy tang thi này, chớp mắt 1 tuần lễ trôi qua. Trong 1 tuần lễ này không biết Y Nhiên đã ăn cô bao nhiêu lần rồi...

Vương Thiên Kỳ không nghĩ đến nàng lại thù dai như vậy á... Bất quá chỉ ăn cô được một lúc, khi không có dị năng nàng có khác gì người thường đâu. Chính vì vậy, ăn chưa được bao nhiêu mà còn bị ăn ngược lại!!!

Báo hại Vương bạn nhỏ không được một cái sắc mặt tốt nào của Y Nhiên.