Tiêu Thần tò mò nhìn thiếu nữ trong tửu điếm, hoặc nói đúng hơn là nhìn kiếm của nàng. Nhìn kiếm, là vì kiếm quen thuộc. Là hứng thú nhất thời. Nhưng cho dù là lý do gì thì hai người cũng chỉ là người qua đường mà thôi, .
Tiêu Thần cưỡi hắc mã xuyên qua dòng người náo nhiệt, không tiếp tục để tâm đến kiếm kia cũng như người thiếu nữ kia nữa, tiếp tục hành trình của mình. Kiếm kia gọi là Lăng Siêu, có thể coi là bằng hữu cũ. Năm đó từng gặp qua vài lần, nhưng thân phận cách biệt nên không tiện nhìn kỹ. Không ngờ vài năm sau lại có dịp nhìn thấy nó một lần nữa.
Thiếu nữ mang thân phận không tầm thường, Tiêu Thần tự nhiên rõ ràng, nhưng không quá lưu tâm. Người kia cầm Lăng Siêu có kiếm cảnh bất phàm, thu truyền nhân là nhân chi thường tình. Chỉ là không ngờ y lại truyền Lăng Siêu Kiếm cho nàng. Lăng Siêu không phải phàm kiếm, hoàn toàn không. Nó từng theo người kia chinh chiến trên sa trường, trên thân có huyết tính mãnh liệt, người không có tâm cảnh vững vàng rất khó điều khiển.
Không biết y hiện tại đã đến cảnh giới nào rồi. Người đời nghĩ y chỉ là cửu cảnh thông thường, lại không biết y đã sớm chạm đến thập cảnh, chỉ là không biết khi nào mới vượt qua lạch trời kia, trở thành kiếm tiên.
...
Thiên hạ có dấu hiệu không yên bình, thiên tài liền hiện ra lớp lớp.
Tiêu Thần thầm nghĩ, đảo mắt nhìn lại đã thấy mình đang đứng trước tòa nhà nhỏ nằm trong hẻm, phía trên cửa có gắn một tấm bảng úp ngược, bụi phủ đầy khiến cho nó trông vô cùng dơ bẩn.
Tiêu Thần đi đến lật chiếc bảng lên đặt nó về vị trí cũ, dù cho vẫn còn bẩn nhưng nhìn vẫn thuận mắt hơn lúc nảy. Đi vào bên trong tòa nhà nhỏ, chỉ thấy có rất nhiều dụng cụ nằm ở khắp nơi trong phòng không tuân theo bất kỳ một quy luật nào. Bàn tay vỗ xuống một chiếc bàn rèn, một tầng khói bụi dâng lên rồi tản ra chung quanh. Hắn che miệng lại, gõ gõ bàn rèn, cảm thấy có chút hài lòng liền tìm một cái khăn trông có vẻ sạch, sau đó bắt đầu vệ sinh bàn rèn.
Sau bàn rèn là lò lửa, kế đến là bàn may và bàn thủ công.
Nhà nhỏ bẩn thỉu, tận đến chiều tối mới có thể vệ sinh sạch sẽ.
...
Tối đến, ánh trăng treo cao tỏa ra ánh sáng nhu hòa, gió lạnh thấu xương.
Trước cửa tiệm có người đứng, vươn tay gõ cửa. Người gõ cửa không rõ lai lịch. Trong tối, gương mặt y khuất lẫn không nhận ra rõ dung mạo, nhưng một thanh đại đao to lớn treo trên vai đủ khiến người ta khiếp vía.
Tiêu Thần mở cửa, trong tay còn cầm theo một quyển sách. Tùy tiện lật mở, đến cửa cũng không ngẩng đầu lên, chỉ là nhẹ nhàng nói: “Bổn điếm không kinh doanh vào ban đêm, cũng chưa khai trương. Ngươi muốn rèn binh khí có thể đến lò rèn ở ngoài đầu hẻm. Nếu muốn giải điển tịch, đi thẳng ba mươi mét rẽ phải, nơi đó có thư lâu, cũng nằm ở đầu hẻm. Hoặc nếu như muốn may đồ, thì phải đợi đến vài hôm, cả thành này chỉ mình bổn điếm là có may đồ.”
Người kia thản nhiên đánh giá Tiêu Thần, nhếch miệng nói: “Ta thật sự tò mò, rằng tại sao lại có người dám cả gan khai điếm ở nơi này. Nhưng khi ta gặp ngươi thì ta liền hiểu.”
“Ngươi không chỉ kiêu ngạo, còn không xem ai ra gì. Nhưng đặc biệt hiểu tình hình, h.”
Hắn chợt đổi giọng, cười lạnh: “Có điều ngươi lại không biết ta. Nhưng cũng phải, vì ta vừa từ bên ngoài trở về.”
Trong đêm, đại đao lóe sáng lấp lánh hàn mang lao ra ngoài, một đạo máu tươi phóng lên cao, nhuộm đỏ mặt đường.
“Ngươi nói phải, ta thật sự không biết ngươi vừa từ ngoài trở về.”
“Nhưng không sao cả, ngươi có từ đâu trở về đều không quan trọng.”
Tiêu Thần cầm giẻ lau chà mặt đường, ánh mắt bình tĩnh không đổi sắc, thì thào.
Hắn cầm đầu người trên tay, phiền muộn: “Mặc dù phiền phức, nhưng chí ít không uổng công.”
Cho chìa khóa vào trong áo, Tiêu Thần thanh lý cái xác, lau dọn mặt đường, kế đó chốt cửa cẩn thận, rồi rời đi. Chìa khóa nắm giữ cửa nhiều cửa hiệu, trong đó có một lò rèn, một thư lâu cùng một căn nhà không rõ lai lịch.
...
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Thần mệt mỏi tỉnh dậy, nhìn dụng cụ lại lần nữa trở nên bề bộn, đôi mày nhíu chặt lại, ngáp một cái dài rồi đứng dậy bắt đầu vệ sinh cửa hiệu.
Trước cửa, mặt đường cứng rắn, không lộ ra màu mè. Trên cửa là bảng hiệu có đề hai chữ. Hai chữ nguệch ngoạc khó coi, nhưng sạch sẽ không dính bụi trần, tựa hồ muốn cho người ta thấy lão bản nhà này vì cái bảng hiệu mà tốn không ít công phu. Vì thế đến đây đi, lão bản sắp mở cửa rồi.
Phong Tử Yên như thường lệ đi dạo trong thành, vượt qua dòng người náo nhiệt, nàng nhìn thấy hẻm nhỏ không người liền tiến vào.
Nơi này có hai chỗ để nàng lưu tâm, thứ nhất là đầu hẻm ngày thường sinh ý nhộn nhịp, thường xuyên có tu sĩ ra vào, hiện tại lại vắng không một bóng người. Nhìn kỹ, hóa ra cửa tiệm ở đây đều đã đóng kín. Dừng chân trước đầu hẻm, nàng nhìn thấy một cái lò rèn lửa không còn cháy, bàn rèn và búa đập không rõ đã biến đi đâu mất rồi. Kế đó là một thư lâu, xuyên qua cửa sổ nàng có thể nhìn ra thư tịch trong đó toàn bộ đều đã không còn, tựa như bị người dọn sạch.
Nơi còn lại sinh ý tệ hại, chính là cuối hẻm, Phong Tử Yên không rõ nơi này có cửa tiệm gì, nhưng nhìn kỹ lại, tựa hồ là có một. Nơi này không hề có tu sĩ qua lại, chỉ có một thanh niên diện mục tuấn tú ngồi xổm trong cửa hiệu, ánh mắt phiền muộn nhìn về hai cái bàn rèn trước mặt, không biết đang làm gì.
Nàng nhíu mày, cảm giác người này có chút quen thuộc. Ngẫm lại, trí nhớ của nàng kém, không nhớ cũng không phải chuyện hệ trọng. Thế nhưng mà hôm nay nàng vừa mua một đầu bạch mã, cần rèn móng ngựa, không thể không cần tới thợ rèn.
Lò rèn đầu hẻm đã đóng cửa, cuối hẻm một tiệm có hai bàn rèn, chuyện này tựa hồ có chút thú vị.
Nghĩ nghĩ, nàng chậm rãi đi tới trước cửa tiệm kia.