Chương 4: Lãnh Kiếm

Tiêu Thần dừng chân ở một cây cầu to lớn cổ xưa, cầu loang lổ rêu phong, mang màu sắc cổ kỹ, khiến cho nó nhìn như đã trải qua hàng ngàn năm tuế nguyệt. Đầu câu treo một cột cờ mục nát, nhưng cột cờ bền vững trước gió lớn, cờ hiệu cường thế phá gió lay động, không thua cuộc, cũng không nao núng, tựa như binh sĩ trên chiến trường dũng mãnh kháng cự từng đợt sóng kẻ thù lao đến.

Tiêu Thần có thể nhìn thấy được cách đây mấy trăm năm tại nơi này đã từng có vô số binh sĩ cưỡi ngựa vượt qua cầu. Thân thể của bọn họ thẳng tắp, ánh mắt kiên định nhìn thẳng về phía bên kia cầu, đầu không ngoảnh lại.

Cưỡi ngựa đi đến đầu cầu, ngẩng đầu nhìn cờ xí vẽ một đao một kiếm đặt dưới khiên kia, chợt dừng ngựa lại. Không phải vì tò mò, cũng không phải vì bỗng dưng nổi hứng thú muốn nhìn cờ xí thật kỹ, chỉ là nhè nhẹ vươn tay lên chạm vào cờ xí.

“Ta không có kiếm, nên mượn ngươi xài một trăm năm.”

Tiêu Thần thu tay, một vệt sáng ẩn vào trong tay áo. Nhìn như có màu đỏ hỗn tạp, cũng mơ hồ có tiếng hống.

Ngựa lại tiến tới, cờ tiếp tục lay động. Cầu trầm tĩnh tồn tại, nhìn thì như trước kia, nhưng hữu tâm liền nhìn ra được là thân cờ không còn bền vững như trước nữa, như là có thể gãy bất cứ lúc nào. Còn khi nào nó gãy, Tiêu Thần biết, nhưng không để ý. Dù sao thì cho đến khi hắn trả nó về chỗ cũ, nó nhất định sẽ không vì một cơn gió mà gãy đi.

...

Ma Phong thành tọa lạc tại phía đông lãnh địa Nhân tộc, nằm ở phụ cận đại sơn mạch Vu Tổ. Tòa thành nằm trên một vùng rừng rậm rộng ba mươi dặm, là nơi tụ tập rất nhiều các tán tu và tu sĩ trên thiên hạ.

Phong Tử Yên là đệ tử của Tiêu Kiếm Môn, đồng thời là thủ tịch chân truyền của môn chủ Tiêu Kiếm Môn, Kiếm Ly Từ Tranh. Từ Tranh là cao thủ kiếm đạo nổi danh thiên hạ, không chỉ có thực lực siêu quần bạt tụy, kiếm cảnh cũng đã thông suốt, chính là một trong số ít những tu sĩ tiếp cận cảnh giới kiếm tiên nhất trong giới kiếm đạo. Mà Phong Tử Yên thân là thủ tịch chân truyền của y, tự nhiên có chỗ bất phàm vượt xa người thường.

Tiêu Kiếm Môn thiên tài phần đông, tuy không phải là cự đầu khổng lồ như Thánh Kiếm Tông hay Thần Binh học viện, nhưng cũng là tông phái nhất lưu. Người có thể trở thành thủ tịch chân truyền tại môn phái như vậy tất nhiên là thiên tài khó được.

Năm ấy khi mà nàng chưa nổi danh, thiên hạ miệng lưỡi trơn tru, rất nhiều người hoài nghi thực lực của nàng, cho rằng nàng hữu danh vô thực, không xứng làm thủ tịch chân truyền của Tiêu Kiếm Môn. Nguyên nhân là do kể từ khi gia nhập Tiêu Kiếm Môn, nàng chưa từng rời khỏi cửa phòng, một mực bế quan, một lần chính là nửa năm, vô cùng hiếm có đệ tử nhìn thấy nàng. Thậm chí ngay cả kiếm hội cũng không xuất hiện, thế mà lại nghiễm nhiên trở thành thủ tịch chân truyền. Hoài nghi một mực tồn tại cho đến khi nàng phụng mệnh tiếp kiếm của chưởng môn Từ Tranh, chính thức trở thành thủ tịch thân truyền, mới có người biết được dung mạo của nàng.

Nàng rất đẹp, tuyệt diễm như mẫu đơn.

Nhưng mà mặt nàng lạnh, như là băng sơn tuyết liên ngàn năm không nở.

Đến nỗi, nhiều người nghĩ rằng sở dĩ nàng có thể trở thành thủ tịch chân truyền là do nàng xinh đẹp, dùng sắc đẹp của mình câu dẫn chưởng môn Từ Tranh. Phong Tử Yên biết được chuyện này, không nói một lời, cũng không thèm lí giải, mặc cho thiên hạ cười nhạo. Tận cho đến khi kiếm hội lần kế tiếp diễn ra, quần anh tề tụ, thiên chi kiêu tử lịch lãm ở bên ngoài toàn bộ trở về, nàng mới lộ diện, rồi chứng minh cho tất cả thấy rằng, nàng, Phong Tử Yên, kể từ khi vào cửa tông môn đã định sẵn sẽ làm thủ tịch chân truyền.

Kiếm hội diễn ra mười ngày, nàng dùng một kiếm lực áp quần hùng, chưa từng quá.

Nàng cho mọi người biết được, thủ tịch chân truyền, chính là như thế.

Kiệt ngạo, nàng thừa tư cách này.

Đồn đại, trong mắt nàng chỉ có kiếm đạo, không có thứ khác, những thứ đó lọt vào tai nàng lại tựa như phù vân, không dáng một đồng.

Kể từ ngày đó, không còn người nào dám hoài nghi nàng. Cũng từ ngày đó, thiên hạ nhiều thêm một vị thiên tài tuyệt thế. Người đó có xuất thân từ Tiêu Kiếm Môn, hiệu là Lãnh Kiếm, tên là Phong Tử Yên.

Lãnh Kiếm Phong Tử Yên.

Kiếm lạnh từ tâm, tâm lãnh tùy kiếm.

...

Phong Tử Yên ngồi trong tửu điếm, trầm mặc nhìn trăng cao không nói một lời.

Trên bàn đã gọi sẵn thức ăn, còn có một bình rượu nhỏ, thế nhưng mà nàng chưa từng đả động, tựa như vừa động, cảnh này liền không còn. Hoặc là trăng cao trên kia, khiến người ta ngắm mãi mà quên động đũa.

Phong Tử Yên thực sự rất đẹp, năm xưa thiên hạ dị nghị không phải là không có lý do. Còn lý do, hiển nhiên là vì ghanh tị sắc đẹp của nàng, hoặc là vì không lọt vào mắt nàng lòng sinh thù hận.

Ngày hôm nay nàng mặc váy trắng, chân đi giày vải đen, trên vai treo một thanh bội kiếm. Chui kiếm thô ráp, đỉnh chui nhẵn nhụi, không nhìn được thân kiếm. Người khác không biết lai lịch kiếm này, nhưng người có nhãn quan vừa nhìn liền sẽ nhận ra đó chính là kiếm của Kiếm Ly Từ Tranh, Lăng Siêu Kiếm. Cũng chính là thanh kiếm năm xưa Từ Tranh truyền cho Phong Tử Vân.

Người thấy kiếm này liền có thể gián tiếp xác nhận thân phận của nàng, tựa như lúc này.

“Nhìn kìa, đó không phải là Lãnh Kiếm Phong Tử Yên hay sao? Tại sao nàng lại đến nơi khỉ ho cò gáy này làm gì vậy?”

“Nàng vô cùng ít xuất hiện trên giang hồ, đoán rằng lần này sẽ có chuyện hay để mà coi rồi.”

“Lãnh Kiếm, Lãnh Kiếm, nàng thật sự có mạnh đến như vậy hay sao?”

“Ngươi từ đâu tới vậy? Nàng đã là bát cảnh, cách cửu cảnh không xa, cảnh giới chỉ kém sư phụ nàng là Kiếm Ly Từ Tranh một đoạn ngắn. Người nói coi mạnh hay không?”

“Có lý!”

Phong Tử Yên yên lặng nhìn trăng cao, một hồi lâu sau mới chậm rãi thu mắt, nhìn ra ngoài tửu điếm.

Cảnh cũ người mới, náo nức không ngừng, tu sĩ và tán tu xen lẫn trong dòng người, không phân biệt được ai là ai. Phong Tử Yên không nói một lời cứ thế nhìn, cho đến khi nàng nhìn thấy một người. Một người cưỡi hắc mã, diện mạo tuấn tú, ánh mắt sâu như thủy đàm, trong dòng người, hắn như là rồng trong loài hạc. Dù cho cảnh giới của hắn, thật là yếu đến đáng thương.