Tiêu Thần cưỡi hắc mã đi về phía tây Thành Tây, ngựa đi một ngày mười dặm, chặng đường này dừng lại tá túc ở nhiều nơi, quen biết rất nhiều người, cũng phân li nhiều lần. Cho dù bản thân cảm thấy rất nuối tiếc, nhưng mà con đường này, đã định không có bạn đồng hành.
Trong lòng mang một khối ngọc thạch nhỏ, Tiêu Thần thường mang ra vuốt ve, mỗi lần như thế, tâm lại cảm thấy tĩnh lặng như trở về trấn nhỏ gặp mọi người. Ngọc thạch này là do một vị đại bá tặng cho hắn, là tín vật của thôn, người đeo nó có thể được ban phước lành, giúp giải trừ nguy cơ ẩn hiện. Hắn cảm thấy bản thân thiếu khuyết vận may, vì thế liền giữ nó ở bên mình.
Giữa đường không có hồ, không có dây câu, nhà nhỏ, cùng với tòa núi cao mây mù bao phủ quanh năm kia, cảm giác này thật sự rất khác lạ. Tiêu Thần không biết đã bao năm rồi bản thân mới rời khỏi chỗ kia, một thân một mình hành tẩu thiên hạ.
Đường dài đằng đẵng, hẳn vài ngày nữa mới tới được nơi. Chuyến đi này gánh vác rất nặng, trong lòng có chút buồn phiền, thế nhưng là Tiêu Thần thử nghĩ chuyện này cũng chỉ như một thoáng chạy ngược về phía quá khứ, bản thân trở về hiện thực trước kia, thế là chẳng mấy chốc đã không còn cảm thấy phiền phức nữa.
Triều đình, liên thủ với bọn họ hay không đều không quan trọng. Tiểu nhị là người đồng đạo, thân phận không rõ ràng, nhưng dựa theo lời của lão bản thì hắn có quan hệ mật thiết với triều đình, có thể nhờ vả.
Lão bản không còn nữa, thần thần bí bí mà vong mạng. Chuyện đó Tiêu Thần từng điều tra, nhưng không có kết quả. Lão bản là người lương thiện, chết rất tức tưởi. Hung thủ nhiều khả năng là người của Ma Bộ, nhưng cũng có thể là người của tiên tông đạo giáo, thậm chí là tán tu bị triều đình mua chuộc. Mặc kệ hung thủ là ai, chuyến đi lần này hắn nhất định sẽ tìm ra.
Hắc mã bôn đằng, chỉ có sơn lâm làm bạn, mặt trời từ trên cao chiếu xuống người hắn, vẽ ra bóng người và ngựa đen xì trên mặt đất. Vào lúc này, ở trên thế gian tựa hồ chỉ có một mình hắn chạy vội.
...
Thiên hạ vô cùng vô tận, có vô số chủng tộc cùng tồn tại. Phương Tây là lãnh địa Ma Bộ, kéo dài tám triệu dặm, có sơn hà tích tụ, cuồn cuộn không dứt. Có đại sơn tiếp trời, dẫn lôi quanh năm. Có đại hà không đáy, thủy quái hoành hành.
Nhân tộc nằm tại phương Đông, được thảo nguyên và sơn lâm bao phủ, tiên sơn dằng dặc, tông môn đạo giáo mọc lên như nấm sau mưa, truyền thụ từ thượng cổ tới nay chưa từng đứt đoạn, triều định thống ngự giang sơn, quyền lực bao phủ thiên hạ.
Phương Nam thì có Thủy tộc, bọn họ cung phụng cổ thần Thủy Thôi, sống tại nơi thâm uyên biển lớn, chưa từng giao thiệp với bên ngoài.
Phương Bắc lại có Thú tộc thống trị, thường xuyên khai chiến với các tộc khác, thực lực cường hoành, man lực dũng mãnh, cực kỳ khó chơi.
Năm đó Nhân tộc bị Ma Bộ tấn công, Thủy tộc và Thú tộc bàng quan không đếm xỉa, mắt nhắm mắt nhở mà nhìn, trong lòng lại mưu tính sâu xa. Hoàng đế mượn tay trấn thủ giả tập sát Ma Đế, may mắn thoát một kiếp, nhưng vô tình dẫn họa vào thân. Đại tướng quân dù không tử chiến, có điều thực lực sa sút, đóng cửa bế quan nhiều năm vẫn chưa ra ngoài. Thái quốc công mệnh danh là thiên hạ đệ nhất đại năng, tuy nhiên cũng chỉ tính là cường giả đệ nhất Nhân tộc, cho dù là ở thời kỳ toàn thịnh, vẫn kém Ma Đế một đoạn dài. Mà thủ lĩnh Thủy tộc và Thú tộc thực lực đều không kém Ma Đế là bao.
Người trong thiên hạ đều biết chỉ cần Nhân tộc lộ ra một chút yếu nhược, liền sẽ bị hai tộc công kích, kiếp nạn không kém gì năm đó Ma Bộ tiến công Nhân tộc.
Cũng may mà trấn thủ giả vẫn còn đó, tuy là lui về ẩn cư, nhưng không một ai trên thiên hạ này dám động vào đầu rồng này. Tập sát Ma Đế, dù cho sinh tử không rõ ràng, nhưng vẫn làm cho thủ lĩnh hai tộc nhùn chân không dám động. Ma Đế được coi là người mạnh nhất trong thủ lĩnh các tộc, thực lực đã tiếp cận tiên cảnh, năm tháng ở thế gian không còn dài, ấy thế mà vẫn bị trấn thủ giả tập sát không rõ sống chết, đủ thấy trấn thủ giả bá đạo đến cỡ nào.
Chỉ cần một ngày trấn thủ giả còn chưa chết, Nhân tộc tự nhiên tồn tại. Năm đó Ma Đế bởi vì đào được một nhánh cây cổ đại, có khắc đại trận kháng thiên, nên mới có đủ tự tin đưa Ma Bộ xâm chiếm Nhân tộc. Đáng tiếc hắn quá mức đề cao nhánh cây cổ đại đó, kết quả là nhánh cây bị một tiễn bắn đứt đoạn, sinh tử bản thân không còn nằm trong tay, đồng thời Ma Bộ trong thời gian dài không dám dị động.
...
Kỳ thật Nhân tộc có một vị đại năng thiên hạ vô song gọi là Kiếm Tiên, nghe đồn thực lực còn vượt qua trên Thái quốc công, có thể sánh ngang Ma Đế. Chỉ vì không hám danh hám tục, cho nên lui về ở ẩn, mấy trăm năm chưa từng xuất thế.
Có người bảo Kiếm Tiên ngụ trên Thần Sơn, thực lực đã đạt tới tiên cảnh, từ lâu không màng chuyện hồng trần. Bởi vì năm tháng dài dòng ở thế gian, quen biết hồng nhan tri kỷ, tình nghĩa sâu đậm, không thể bỏ, cũng không muốn bỏ, vì thế không vào tiên giới, một mực ở thế gian bồi hồng nhan.
Cũng có người nói Kiếm Tiên bởi vì cô độc, lại không muốn rời xa cố thổ, cho nên đã tọa hóa và trở thành chuyện thiên cổ, không còn tồn tại trên thế gian.
...
Hàng ngày Lý Tiểu Thiên vẫn theo thói quen trèo lên đỉnh Thần Sơn để cúng vái. Bia mộ trước mặt nàng không phải là bia mộ, chỉ là một nấm đất nhỏ dài không đến một trượng, phía trước có đặt một tảng đá ghi danh tự tòa bia mộ này.
Kiếm Tiên Chi Mộ.
Lý Tiểu Thiên quẹt mồ hôi ở trên trán, chậm rãi ngồi xuống mặt đất rồi choàng tay ôm chân, tựa cầm lên trên đầu gối, ánh mắt mông lung nhìn về phía phần mộ thô sơ, thì thào tự nói: “Là thiên chi kiểu tử cũng sẽ bị người vượt qua, cho dù là đệ nhất cường giả của thiên hạ cũng sẽ có ngày hóa thành cát vàng, bị người đời quên mất.”
“Ta không biết ngươi là ai, không rõ dung mạo như thế nào, nhưng đời này ta tuyệt đối sẽ không quên mất ngươi.”
“Ta nắm giữ kiếm của ngươi, nhất định sẽ lau nó hàng ngày. Ngươi gọi nó là gì? Tiêu Hồn? Tên đẹp lắm, ta nhất định sẽ khiến nó dương danh thiên hạ.”