Chương 6: Hỏa bộ thần thông

Tiêu Thần chưa từng nghĩ sẽ có một ngày quay về nơi này, lần nữa ngồi xổm bơi bàn rèn ngẩn người. Chuyện năm đó kể không được, chỉ có thể làm bồ hồn tự mình nhấm nuốt. Nhớ lại ngày hôm ấy, lão tiểu nhị kỳ thật rất đáng thương, trong lòng hắn vẫn có một chút quan tâm tới tiểu nhị. Hôm ấy tuy rời đi mau lẹ, nhưng tiểu nhị để lại ba lượng bạc kia đã chứng minh hắn không từ bỏ.

Tiểu nhị đi, không còn ở Thành Tây, nhưng Tiêu Thần làm sao mà không biết hắn muốn đi nơi nào? Chỉ là tạm thời không giúp được, thời cơ vẫn chưa đến, hắn muốn động cũng không thể động.

Ngồi xổm nhìn bàn rèn không phải là thói quen, chỉ là trò vặt. Ở góc độ này, hắn có thể nhìn thấy mặt bàn rèn, nhìn thấy linh khí và bụi sắt tỏa ra.

Bàn rèn này đã bao lâu không được dùng tới rồi? Dù là cách một thời gian dài linh khí vẫn rất nồng hậu, bụi sắt tỏa ra khí tức vượt qua nhận thức phàm trần. Trong mắt của Tiêu Thần, mặt bàn rèn này là đại địa mênh mông, còn linh khí và bụi sắt chính là thứ giúp đại địa tồn tại. Không có linh khí và bụi sắt, bàn rèn chỉ là vật tầm thường, có chúng nó, bàn rèn liền trở nên bất phàm.

Không phải vì hứng thú mà Tiêu Thần mang về thêm một cái bàn rèn. Hắn đặt hai cái bàn rèn ở gần nhau, rồi ngồi xổm mà nhìn, tựa như nhìn hai thế giới khác nhau đang vận hành.

Một bên là đại địa bàng bạc linh khí.

Còn một bên thì khô cằn như là đất chết.

Hắn nhập tâm và chăm chú, ánh mắt chưa từng buông lỏng. Vào lúc này, không một ai nhìn thấy được trên người Tiêu Thần tản mát ra cuồn cuộn linh khí cùng kim hỏa đốt trong mắt.

...

Kể từ khi luyện tập kiếm đạo, bước vào con đường tu sĩ, Phong Tử Yên không còn hứng thú chuyện thế nhân nữa. Trong mắt của nàng, kiếm đạo vi vương, nhân sinh không kiếm thì ưu sầu và nhàm chán. Tu luyện tám năm trời, bắt đầu từ nhất cảnh Luyện Thể, nàng chưa từng tỉ kiếm bại trận. Kiếm của nàng chưa bao giờ lặp lại, vì kiếm đạo của nàng nằm tại trong lòng. Chỉ cần trong lòng có kiếm, thiên hạ không có kiếm nàng không thể dùng.

...

Sư phụ nàng là Kiếm Ly Từ Tranh danh chấn thiên hạ. Nàng là Lãnh Kiếm Phong Tử Yên. Nàng cực kỳ kiêu ngạo. Nhưng nàng thừa đảm lượng để mà kiêu ngạo. Dù là dùng thân phận đệ tử thân truyền của Kiếm Ly Từ Tranh hay là thiên tài yêu nghiệt Lãnh Kiếm Phong Tử Yên.

Vì nàng kiêu ngạo, cho nên khi nàng nhìn thế gian này mới luôn dùng ánh mắt lạnh nhạt. Mọi chuyện trong mắt nàng chỉ như là kim rơi đáy biển, hoàn toàn không đáng để lưu tâm. Vì lưu tâm hay không thì kết quả vẫn như thế.

Nàng là cửu cảnh, là tiên nhân chi cảnh. Người đời nhìn thấy tiên nhân liền phải quỳ bái. Tu sĩ nhìn thấy tiên nhân thì kính nhi viễn chi.

Có cửu cảnh, thiên hạ này ngoại trừ ba vị kia của triều đình và chín vị cự đầu của tiên tông đạo giáo, nàng tự tin mình đủ bản lãnh vô địch thiên hạ.

Có câu, cửu cảnh đứng trên mây, làm thần tiên ngao du thiên hạ.

Dưới cửu cảnh như sâu kiến, chỉ có thể ngẩng đầu vọng nguyệt.

Nhưng cũng có câu, trời sập tiên nhân gánh, phàm nhân vô tội.

Lực lượng càng lớn thì trách nhiệm càng nặng nề.

...

Phong Tử Yên thân là cửu cảnh, lần này đi tới phía Tây không phải là để du ngoạn, càng không phải là để lịch lãm. Cách tòa thành này một ngàn ba trăm dặm có một tòa đại vực bị liệt hỏa bao trùm quanh năm gọi là Tiết Hỏa Vực. Vực này nằm cực sâu tại phía Tây lãnh địa của Nhân tộc, cách biên lãnh Ma Bộ chỉ một trăm dặm đường. Bởi vì liệt hỏa không bao giờ tàn nên bên trong Tiết Hỏa Vực có tồn tại một loại linh thú gọi là Hỏa Dương Thú.

Hỏa Dương Thú là một loài linh thú rất thần bí, nó chưa từng rời khỏi địa vực Tiết Hỏa. Trên người loài linh thú này có tồn tại một loại lực lượng hệ hỏa cực kỳ hiếm gặp có tên là hỏa cảnh. Hỏa cảnh không tự tồn tại mà chỉ có thể sinh ra bằng cách liên tục hấp thụ liệt hỏa. Liệt hỏa là ác diễm có khả năng tịnh hóa linh hồn. Ngoại trừ Hỏa Dương Thú ra chỉ có thần thú Phượng Hoàng là có thể tự sinh ra hỏa cảnh. Đáng tiếc trăm năm qua thần thú Phượng Hoàng chưa từng xuất thế, vì vậy tu sĩ chỉ có thể tìm kiếm hỏa cảnh bằng cách thu phục Hỏa Dương Thú.

Chặng đường này nguy hiểm trùng trùng, cho dù bản thân đã là tiên nhân cửu cảnh nhưng vẫn có khả năng mất mạng. Vì phòng ngừa bất trắc, nàng đã mua một đầu bạch mã dùng để đi đường. Bạch mã không có khả năng đi xuyên qua liệt hỏa trong Tiết Hỏa Vực, cũng không có khả năng chở nàng tiếp cận Hỏa Dương Thú, thế nhưng mà nàng có cách.

Sư phụ biết một môn thần thông gọi là hỏa bộ, ngài nói chỉ cần có thể rèn được một bộ móng ngựa làm từ nham thiết thạch, liền có thể cưỡi bạch mã xuyên qua liệt hỏa xâm nhập vào sâu trong Tiết Hỏa Vực.

...

Phong Tử Yên được Kiếm Ly Từ Tranh truyền cho hỏa bộ thần thông, tìm được cách đi vào Tiết Hỏa Vực, vì thế nàng dẫn theo một đầu bạch mã đi đến phía Tây tìm kiếm thợ rèn có thể rèn được móng ngựa làm từ nham thiết. Thế nhưng nàng hoàn toàn không biết trong thiên hạ này chưa từng có người rèn được nham thiết, chớ nói chi là rèn nó thành một bộ móng ngựa hoàn chỉnh.

...

Kiếm Ly Từ Tranh không bao giờ ngờ rằng sẽ có một ngày hỏa bộ thần thông của mình lại một lần nữa tái xuất giang hồ. Y càng không biết, nhân sinh của Phong Tử Yên kể từ khi gặp người kia sẽ không còn an tĩnh và lạnh nhạt như kiếm đạo của nàng nữa.

Có người hữu ý, cũng có người chỉ là vô tình, nhưng dù là thế nào, nước chảy từ mọi nguồn vẫn sẽ chảy vào cùng một dòng sông.

...

Phong Tử Yên dừng chân, ánh mắt chăm chú nhìn về phía cửa tiệm kia. Thanh niên diện mạo tuấn tú, cảnh giới thấp kém. Không hiểu thấu đột nhiên xảy ra biến hóa.