Lý Mục chỉ biết rằng buổi gặp hôm nay có âm mưu nhưng âm mưu gì thì rất khó đoán ra. Nhưng bây giờ Lý Mục cảm thấy đã sắp biết được chân tướng rồi.
Đi một vòng lớn lại quay trở về vấn đề liên hôn với nhà Bắc Môn.
Lý Mục vốn đã cho rằng có gì đó kỳ lạ, với sự kiêu ngạo của Lý Huyền Thông sao lại đồng ý cho con trai đi ở rể chứ. Cho dù là đứa con trai vô dụng như hắn thì khả năng của việc này cũng rất thấp.
Bây giờ đã rõ rồi, cha là muốn hi sinh việc nhỏ để hoàn thành việc lớn, muốn lấy trinh tiết của con trai để bảo vệ chủ quyền lãnh thổ quốc gia.
Bên nhà Bắc Môn đề cập đến việc liên hôn nhất định cũng có nguyên nhân của họ, chỉ cần nhà Lý bên này đồng ý, Bắc Môn Bạt La giúp thân gia chịu tội thay thì hợp tình hợp lý.
Nhưng vấn đề là ở chỗ bọn họ đều tính hết nhưng lại không nghĩ đến cảm nhận của người trong cuộc. Bảo vệ chủ quyền quốc gia rồi, quyền lợi gia tộc có rồi nhưng hạnh phúc nửa cuộc đời còn lại của bổn thiếu gia thì ai chịu trách nhiệm …..
Ngay lúc Lý Mục nghiến răng ức chế, đại ca Lý Hoằng lên tiếng.
“Tiểu Duệ, em nói rất đúng, không cần căng thẳng.” Lý Hoằng nói: “Tổng tư lệnh Bắc Môn chắc chắn không dễ dàng giúp việc này đâu nhưng trước mắt vừa hay có một thời cơ.”
Lý Mục hung hãn trừng mắt nhìn đại ca, ý muốn dùng ánh mắt ngăn cản.
Nhưng Lý Hoằng dường như hoàn toàn không chú ý đến, tiếp tục nói: “Việc Bắc Môn Thác Hải qua đây chắc hẳn mọi người đều biết cả rồi nhưng ông ta đến không phải để bàn chuyện làm ăn mà là có một sứ mệnh quan trọng khác, đó chính là muốn liên hôn với nhà Lý chúng ta.”
“Liên hôn?”
“Với nhà chúng ta?”
“Có việc này sao?”
Ba đứa em trai nhà Lý ngơ ra.
“Đúng vậy.” Lý Hoằng nói: “Đối tượng liên hôn chính là con gái rượu của Tổng tư lệnh Bắc Môn. Nếu cuộc hôn nhân này thành công, anh nghĩ Tổng tư lệnh Bắc Môn chắc chắn sẽ đồng ý giúp cha một tay.”
Lời này vừa nói ra, Lý Thanh, Lý Hạo, Lý Duệ càng không dám lên tiếng.
Họ đều gặp qua hai cô con gái của Bắc Môn Bạt La.
Năm ấy khi Lý Mục bị đánh, cả ba người họ đều không có mặt, sau này muốn cùng nhau bắt tay giúp nhị ca báo thù. Nhưng sau khi họ tận mắt nhìn thấy hai nha đầu béo đấy, cả ba đều không dám nữa, lúc đấy Lý Duệ chỉ mới 3 tuổi, bị dọa đến phát khóc. Mọi người vốn dĩ không cùng đẳng cấp cân nặng, cho dù 4 người cùng lên thì cũng nhanh chóng đầu hàng thôi.
“Sao không ai nói nữa?” Lý Huyền Thông gõ nhẹ mặt bàn: “Các con không phải đều trưởng thành rồi sao?”
“Chưa….Con vẫn chưa lớn nhé.” Phát hiện ánh mắt của cha hướng về phía mình, tiểu ngũ Lý Duệ trừng to đôi mắt trong sáng: “Con mới 16 tuổi, vẫn còn là con nít….”
“Ừ, cha biết.” Lý Huyền Thông lại nhìn sang lão tứ Lý Hạo.
“Con cũng là con nít….không phải, ý con là ….con vẫn còn là học sinh.” Lý Hạo ho khẽ, tiếp tục: “Con đường học vấn của con vẫn còn rất dài, đang chuẩn bị thi, con đường học vấn là quan trọng nhất.’
“Không sai, tiếp tục cố gắng.” Lý Huyền Thông gật gật đầu lại nhìn sang Lý Thanh.
Lý Thanh căng thẳng cắn chặt môi, chỉ hận tại sao lúc trước lại thi trường quân đội, bây giờ lại thuận lợi tốt nghiệp trở thành sĩ quan, đây chẳng phải hoàn toàn phù hợp với phong cách tướng môn của nhà Bắc Môn sao.
“Cái đó….con, con có bạn gái rồi.” Lý Thanh cuối cùng cũng tìm ra được một lý do: “Cô ấy là bạn học của con, lúc học trường quân đội đã ở bên nhau rồi. Chỉ là kỷ luật trong trường không cho phép hẹn hò nên mới không dám nói.”
“Vậy sao?” Lý Huyền Thông dường như rất quan tâm: “Tìm thời gian đưa về cho cha xem.”
“Dạ, dạ được….” Lý Thanh vừa trả lời vừa cố vắt óc nhớ lại các bạn học nữ, nghĩ rằng bất kể thế nào đi nữa cũng phải theo đuổi được một người.”
Cuối cùng Lý Huyền Thông đưa ánh nhìn lên mặt Lý Mục.
Ánh nhìn của các anh em đều đầy lòng thương hại nhưng nhiều hơn nữa là sự động viên và ủng hộ. Họ dường như đang nói rằng nhị ca đi đi, anh được mà.
“Còn con?” Lý Huyền Thông nhìn qua Lý Mục, nâng ly trà lên nhẹ nhàng thổi lá trà: “Con đang chuẩn bị thi sao? Hay là đã có bạn gái rồi?”
Nhìn người cha không giữ lời, khinh miệt các anh em không chút nghĩa khí, Lý Mục đặt tay xuống dưới bàn, nhẹ nhàng nhấn số gọi, sau đó không chút do dự mà ngẩng đầu lên.
“Con có con rồi!”
Phụt ——
Cục trưởng đại nhân phun ngụm trà trong miệng ra, các anh em cũng bị sặc, nhiều tiếng ho liền nhau.
Trong lòng Lý Thanh nghĩ không hổ danh là nhị ca, vốn nghĩ lý do có bạn gái đã là đỉnh lắm rồi, không ngờ vẫn còn tuyệt chiêu hơn nữa. Nhưng vấn đề là bạn gái thì em còn có thời gian đi tìm, con thì anh đi đâu lấy ra.
Ngay lúc mọi người đều nghĩ như vậy, dưới lầu đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ào.
Quán trà của Lý Hoằng đi theo phong cách bình dân, nơi này yên tĩnh, lầu không cao lắm, trên đường có tiếng gì đều nghe rất rõ.
“Lý Mục, tên vô lương tâm, xuống đây cho tôi....”
“Tên họ Lý kia, tôi theo anh lâu như vậy, anh đối xử với mẹ con tôi như thế mà được à......”
“Lý Mục, nói rõ ràng cho tôi, mấy con tiểu yêu tinh này từ đâu ra....”
Bên ngoài rất ồn ào, toàn là tiếng của phụ nữ.
Mọi người xem qua cửa sổ, tiểu tử ghê thật, có đến mười mấy người phụ nữ ở phía dưới kêu la. Có người ôm con, có người mang thai đều đang hướng đến Lý Mục.
Tứ phía đều có đặc cần nhưng những phụ nữ này không vào trong quán, chỉ ở phía dưới mắng, đối tượng bị mắng lại là công tử Cục trưởng. Các đặc cần quản cũng không phải mà không quản cũng không phải, chỉ có thể canh giữ quán trà, không trực tiếp can thiệp.
“Cái đó....chắc là hiểu lầm gì đó.” Lý Mục đứng lên ra vẻ sợ hãi nhìn Lý Huyền Thông: “Cha, hay cha ngồi đây trước, con đi xử lý một lúc?”
Cục trưởng rốt cuộc vẫn là Cục trưởng, Lý Huyền Thông rất có gia giáo. Hoàn toàn không có ý lên cơn thịnh nộ, chỉ nhẹ nhàng nói một chữ.
“Cút.”
Lý Mục a một tiếng lập tức đi ngay để lại khuôn mặt tối sầm như đáy nồi của cha và những anh em đang lo sợ.
Đến dưới lầu, Lý Mục cũng chưa gặp qua đám phụ nữa gây ồn ào đấy và những người phụ nữ đó cũng không đoái hoài gì đến Lý Mục vì họ đâu có quen nhau.
Lý Mục nhìn ngó xung quanh thấy Thượng Quan Ngọc Nhi đang ở đầu hẻm nhỏ bên cạnh rụt rè thì nhanh chóng chạy qua đó.
“Cái con cá ngu ngốc này, đứng ở đây nhìn lén coi chừng bị cha thấy được.”
Thượng Quan Ngọc Nhi bị dọa nên rụt cổ lại, nhanh chóng trốn vào trong hẻm.
“Nhưng lần này lại làm rất tốt, ngay cả phụ nữ mang thai mà cũng tìm được.” Lý Mục quay lại nhận xét đám phụ nữ đó: “Nhưng lần sau cố gắng tìm người có gương mặt đẹp một chút. Nhìn xem những người này xấu xí quá.”
“Còn lần sau nữa sao? Thiếu gia tha cho tôi đi mà.” Thượng Quan Ngọc Nhi như muốn khóc: “Tôi bây giờ đang hối hận rồi, sau này mà lão gia điều tra những người này, chắc sẽ đánh chết tôi mất.”
“Không sao không sao, mọi thứ đã có ta.” Lý Mục an ủi: “Với lại cô yên tâm, lão gia sẽ không điều tra đâu.”
“Tại sao không điều tra?” Thượng Quan Ngọc Nhi không tin.
“Vì ông ta biết những người này là giả.” Lý Mục cười hê hê: “Với lại hôm nay ta làm vậy cũng như đã giúp được cha rồi.”
Thượng Quan Ngọc Nhi bĩu môi, gương mặt như thể cậu gạt tôi.
“Để ta giải thích cho cô.” Lý Mục phân tích: “Lão già Bắc Môn Bạt La không thể tự dưng đến hỏi cưới, chắc chắn có việc gì nhờ cha giúp đỡ mà cha thì hiện tại lại vừa hay có việc cần Bắc Môn Bạt La giúp. Nếu đồng ý thì đương nhiên hai bên đều vui. Nhưng nếu từ chối thì tức là đắc tội với Bắc Môn Bạt La.
Mà hôm nay ta làm ra sự việc này, bất kể là thật hay giả thì cũng không quan trọng. Vì sĩ diện và danh tiếng, nhà Bắc Môn trong thời gian ngắn cũng sẽ không nhắc đến việc này. Nhưng vấn đề chiến sự tân tam khu thì không đợi được, Bắc Môn Bạt La để không đắc tội cha chỉ có thể giúp ông, sau đó mới thỏa thuận giao dịch với cha, nhờ cha giúp đỡ....’
Lý Mục thao thao nói, Thượng Quan Ngọc Nhi nghe mơ hồ, dường như đều không hiểu.
“Thôi kệ, sau này rồi từ từ giải thích cho cô.” Lý Mục cũng không kiên nhẫn nữa: “Nhanh chóng xử lý đám phụ nữ này trước, không được cứ ở đây làm loạn.”
“Oh.” Thượng Quan Ngọc Nhi lần này thì hiểu ra, nhanh chóng lấy điện thoại gửi tin nhắn. Một lát sau, đám oan phụ gây ồn ào lập tức đi khỏi.
Lý Mục đương nhiên cũng phải quay trở về quán trà, giả vờ đánh hai vòng dưới lầu rồi đi khỏi.
Nhưng những tưởng kế hoạch thành công, Lý Mục lại không chú ý đến khi hắn đang nói chuyện với Thượng Quan Ngọc Nhi, từ xa có một người luôn theo dõi họ.
Đại quản gia nhà Lý, Vương Toàn.
Đợi sau khi Lý Mục và Thượng Quan Ngọc Nhi đi khỏi, Vương Toàn đi vào con hẻm nhỏ, lấy thiết bị nghe lén từ góc tường ra rồi xoay người đi đến quán trà.