Băn khoăn được nửa ngày, Lý Mục đã có quyết định.
Lỗi thì cũng không nên lãng phí, khi cần dùng thì vẫn phải dùng. Dù sao đi nữa thì vẫn đang giữ một ngọn núi vàng, cho dù là lười biếng đến mức độ như hắn thì có lẽ nào một chút vàng cũng không đi đào. Nên Lý Mục vẫn sẽ tìm kiếm, xem có cơ thể nào thích hợp cho hắn sao chép hay không để cho hắn có thể nâng cấp nguyên năng.
Nhưng đây chỉ vì không muốn lãng phí, chứ không liên quan đến việc tích cực chút nào cả. Cấp nguyên năng đương nhiên phải được nâng cấp nhưng Lý Mục tuyệt đối không được cho người khác biết. Vì ước mơ của hắn vẫn là muốn làm nhị thế tổ, như thế mới không cần tranh vương tranh bá mà làm khó bản thân mình.
Ước mơ đều là đẹp đẽ, hiện thật thì lại tàn khốc. Lý Mục với quan niệm kiên định tiếp tục lười biếng nhưng Lý Huyền Thông sao có thể phớt lờ hắn như lúc trước được chứ.
Bất kể là với thân phận Cục trưởng Tổng cục hành tinh hay gia chủ của gia tộc, Lý Huyền Thông không thể xem một nhân tài như không có. Đặc biệt khi mình là một người cha thì càng lấy việc phớt lờ con cái mà cảm thấy có lỗi. Để bù đắp sự sai lầm nghiêm trọng này, Lý Huyền Thông quyết định lấy hết sức lực chưa từng có để giải cứu cuộc đời nhị thiếu gia Lý này.
…………
“Thiếu gia, sao cậu còn chưa đi vào nữa?”
“Đừng có ồn ào nữa được không, để tôi suy nghĩ...”
Trước một quán trà mới chưa được khai trương, đầy nghi hoặc trên gương mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Ngọc Nhi. Lý Mục trừng con mắt đầy tơ máu, cứ như đang bị đứng máy không chuyển động được.
Lý Mục dáng vẻ như thế không phải vì Thượng Quan Ngọc Nhi đã nói gì mà là vì một cuộc điện thoại.
Cú điện thoại đó là vào buổi trưa đích thân cha gọi đến, nói rằng anh hai Lý Mục sắp khai trương quán trà, rủ cùng nhau đi uống trà chiều để ủng hộ anh hai.
Là vì cú điện thoại đó khiến cho Lý Mục cả người hoảng loạn. Bây giờ đã đến bên ngoài quán trà, tinh thần càng như lên đến đỉnh điểm.
Nếu chỉ là ăn một bữa cơm đương nhiên không thể khiến cho Lý Mục căng thẳng như vậy. Nhưng từ nhiều chuyện nhỏ thấy được rằng buổi trà chiều hôm nay tuyệt đối không bình thường.
Đầu tiên là cha từ lúc trước đến giờ chưa bao giờ gọi điện thoại cho Lý Mục, nếu có việc đều là Toàn thúc thay cha chuyển lời. Lúc vừa mới nghe điện thoại, Lý Mục còn tưởng rằng ai đang bày trò trêu chọc, sau khi bị mắng cho một trận mới chắc chắn là cha ruột của mình.
Tiếp theo là đối với Cục trưởng đại nhân bận rộn như thế, việc uống trà chiều là một việc rất không hợp quy định. Trưởng tinh cầu trong giờ làm không đi làm mà đi đến quán trà của con uống trà, việc này sao mà có thể xảy ra được chứ? Dù là có đi uống thì cũng chắc chắn là có việc quan trọng, lấy việc uống trà làm cái cớ.
Còn một điều rất rất không bình thường một tí nào, cha không chỉ kêu hắn mà những anh em khác cũng sẽ đến, tụ tập cùng nhau.
Anh hai thì không nói gì vì quán trà là anh hai mở, việc có mặt cũng không lấy làm lạ. Nhưng còn ba người còn lại cũng đến, thực là không bình thường chút nào.
Lão tam vừa mới tốt nghiệp trường quân đội đến bộ đội, lão tứ thì đi học đại học ở bên ngoài, cả hai đều không ở thành phố Bắc Môn, tại sao trùng hợp như vậy đều rãnh mà cùng nhau trở về?
Còn tiểu ngũ tuy ở thành phố Bắc Môn nhưng đang học cấp 3, sắp phải thi rồi. Cuối tuần muốn tìm hắn đi chơi cũng không được, hôm nay thứ hai mà tại sao có thể ra ngoài uống trà chiều?
Tất cả mọi chuyện đều đang nhắc nhở Lý Mục rằng bên trong sự việc này có âm mưu, âm mưu của cha. Hơn nữa nếu không đoán nhầm thì hơn 80 90% có liên quan đến việc “bại lộ” thực lực của hắn.
‘Ngư nhi, giúp tôi làm một việc.” Lý Mục gọi Thượng Quan Ngọc Nhi, nói thầm bên tai một hồi.
Tiểu cô nương càng nghe thì đôi mắt càng mở to, lắc đầu lia lịa. “Không được không được, tuyệt đối không được. Nếu bị lão gia biết được tôi sẽ bị đánh chết đó.”
“Cô chỉ là giúp tôi làm thôi, liên quan gì đến cô.” Lý Mục khuyên giải: “Mọi việc đều có tôi, cô chỉ việc giả vờ không biết gì hết là được.”
“Vậy cũng không được.” Thái độ Thượng Quan Ngọc Nhi kiên quyết.
“Cô kiên quyết không đi à?” Lý Mục cười đểu: “Nếu không làm thì chỉ có thể lấy cô ra chịu thay. Cô đoán xem đến lúc đó biểu cảm của cha tôi như thế nào nhỉ?”
“Thiếu gia, cậu không được như thế. Nếu mà truyền ra ngoài, người ta sao mà sống đây...”
Tiểu cô nương cũng sắp khóc rồi mà Lý Mục vẫn không một chút động lòng. Cuối cùng miễn cưỡng làm theo ý Lý Mục.
Hiện Thượng Quan Ngọc Nhi rời khỏi, trong lòng Lý Mục ít nhiều cũng hiểu tình hình, hít sâu một hơi, bước đi lớn vào trong quán trà.
Quán trà vẫn chưa chính thức khai trương, ngoài nhân viên phục vụ chỉ có mười mấy người lạ mặc trạng phục thường ngày, lẻ tẻ đứng ngay cầu thang và lối ra vào. Lý Mục biết những người đó là đặc cần của Tổng cục. Cha tuy không phô trương không quấy nhiễu dân chúng nhưng an ninh thì không thể nào quá tùy tiện.
Nhân viên phục vụ đưa Lý Mục vào phòng riêng trên lầu, những người khác đều đã đợi ở đấy.
Cha Cục trưởng Lý Huyền Thông, anh hai Lý Hoằng, tam đệ Lý Thanh, tứ đệ Lý Hạo, ngũ đệ Lý Duệ.
Sắc mặt của cha rõ ràng không tốt lắm, các em trai thi nhau đá mắt ra dấu. Quá rõ rồi, vì Lý Mục đến trễ, Trưởng tinh cầu đại nhân không được vui lắm.
“Tên tiểu tử này cuối cùng cũng đã đến.” Đại ca Lý Hoằng cười và đứng lên, đón Lý Mục vào phòng: “Tiểu Mục có phải từ đường Trường Hà qua đây không, bên đấy xảy ra tai nạn giao thông, hình như kẹt xe nghiêm trọng lắm.”
Chỉ có 3 đứa em trai là anh em ruột với Lý Mục thôi, đại ca Lý Hoằng được đưa về nuôi, tuổi tác cũng lớn hơn rất nhiều so với Lý Mục, năm nay đã 34 tuổi. Tuy là nhận nuôi nhưng Lý Huyền Thông đối đãi hắn còn thân hơn con ruột nữa. Thế nên lúc nhỏ, Lý Mục và mấy đứa em đều hoài nghi có phải Lý Hoằng là con ruột không, còn họ mới là được nhận về nuôi.
Lý Hoằng cũng rất thương yêu mấy đứa em, từ nhỏ đến lớn đã không ít lần chịu thay tội. Thấy Lý Mục đi vào, hắn cũng là người đầu tiên lên tiếng nói đỡ.
Đại ca giúp tìm được cái cớ, Lý Mục cũng nhờ vậy mà dễ nói chuyện, theo thứ tự chào cha, đại ca và mấy đứa em trai. Anh em cũng cười ha ha hàn huyên với nhau, gì mà rất lâu không gặp, mập lên, ốm đi,...
Nhà Lý không phải hoàng gia, không có việc mây thuẫn tranh đoạt. Hơn nữa gia tộc có vị thế càng cao thì càng coi trọng sự giáo dục con cái, ít ra tình cảm của anh em nhà Lý đều rất tốt. Nếu phải nói đến điểm bất hòa thì chỉ có đóa hoa lạ kỳ Lý Mục này có danh tiếng quá xấu, khiến cho anh em cũng bị ảnh hưởng tiêu cực một phần nào đó.
Các anh em hàn huyên trò chuyện một hồi, sắc mặt Cục trưởng đại nhân mới tốt hơn nhiều, không khí buổi trò chuyện cũng ngày càng nhẹ nhàng hơn.
“Lúc trước đều bận công việc, ngoài việc thỉnh thoảng bàn luận một vài việc với Hoằng nhi, ít có giao lưu với mấy nhóc nhỏ này.” Lý Huyền Thông thở dài. “Hôm nay mới phát hiện ai cũng đã lớn rồi.”
Lý Hoằng cười nói: “Nhìn lời cha nói kìa, rõ ràng là vẫn còn xem các em là con nít.”
“Thì cũng là con nít mà.” Lý Huyền Thông lên tiếng: “Cha có chỗ nào nói sai à?”
“Phụ thân, nếu cha nói vậy thì con cũng phải nói.” Lý Hoằng nghiêm túc: “Ở trước mặt cha, về vai vế thì các em đương nhiên mãi mãi vẫn là con nít. Nhưng nếu ở những mặt khác nếu vẫn là con nít thì thật không hợp tí nào. Nếu không tin, cha có thể tùy tiện kiểm tra. Nói không chừng có những vấn đề cha không giải quyết được nhưng các em có thể đó.”
“Thật không?” Ánh mắt Lý Huyền Thông xem qua các con.”
“Phụ thân có thể hỏi thử.” Lý Hoằng nhìn các em động viên: “Con tin tưởng ở các em.”
Thấy cha và đại ca người hỏi người đáp, Lý Mục chỉ cúi đầu uống trà.
Trong lòng nghĩ kỹ năng diễn kịch của hai người kém quá, nếu diễn như thế lên ti vi chắc chắn sẽ bị khán giả ném trứng thúi.
Quan sát được có sự bất thường không chỉ Lý Mục, những người khác cũng đâu phải ngốc.
Cố tình triệu hồi họ về từ những nơi khác nhau chắc chắn không phải rãnh rỗi kiếm chuyện làm. Đa số là trong nhà có việc gì quan trọng phải thương lượng với họ. Còn nữa là kỹ năng diễn xuất của Lý Huyền Thông và Lý Hoằng quả thật là hơi tệ.
Một người là quan chức quyền cao, một người là nhân vật thành công trong giới kinh doanh, hai con người như thế chắc chắn không thiếu sự mưu lược. Chỉ là ở trước mặt người nhà thân thiết nhất, rất khó để giả tạo như đối với người ngoài. Cho dù là lời nói dối thiện ý cũng dễ dàng bại lộ.
“Vậy được, có một việc cha rất muốn nghe thử cách nghĩ của các con.” Cục trưởng đại nhân dường như có chút không quen phải dùng cách này đối với người nhà nên trực tiếp vào đề:
“Các con đều biết, ở Lôi Vân tinh có 50 khu hành chính, Tổng cục hành tinh thự sự kiểm soát chỉ có 37 khu, còn 13 khu trung lập có rất nhiều vấn đề. Đặc biệt là khu 41, 44, 47, đã trục bỏ toàn bộ quan viên liên bang, lập ra cờ hiệu tân tam khu, tính chất như tạo phản. Nếu tiếp tục như vậy có khả năng các khu trung lập khác cũng sẽ làm theo.”
“Hội nghị không phải đã phán quyết sự việc tân tam khu rồi sao? Chỉ cần thông qua nghị án chiến tranh, đánh bại quân phản động không cần đến 3 tháng.” Lão tam Lý Thanh trực tiếp trả lời: “Đội hạm đã sớm bắt đầu chuẩn bị chiến đấu rồi, nếu không phải cha ra mặt triệu con về, con thực sự không thể rời khỏi quân doanh được.”
Là một thiếu tá, đại đội trưởng của phiến đội chiến đấu hạm tinh, Lý Thanh rất kỳ vọng đối với trận chiến này.
Nguyên năng của Lý Thanh là cấp A, tài năng chỉ huy cũng được sự nhìn nhận của cấp trên, là bổn bộ đội hạm liên bang cũng có quân quan dự phòng ưu tú. Hơn nữa với nhiều dấu hiệu khác nhau có thể cho thấy rất có khả năng trong 1, 2 năm nữa sẽ đột phá lên điểm lâm giới cấp S trở thành hạm trưởng hạm tinh.
“Tam ca, vấn đề không phải ở chỗ vài tháng có thể bình định quân phản loạn mà là ở cuộc hội nghị.” Lão tứ Lý Hạo nói: “Có rất nhiều người không tán thành việc dùng vũ lực giải quyết vấn đề của tân tam khu, đối với việc có thông qua nghị án chiến tranh hay không, các giáo sư trong trường học cãi nhau đến nỗi sắp đánh nhau rồi. Em nghĩ về phía hội nghị, e rằng ý kiến cũng không thể thống nhất.”
Lý Hạo cũng có nguyên năng cấp A, hiện đang học ở trường đại học Liên Bang Hệ Tinh chi nhánh Lôi Vân. Hắn không muốn đi lính cũng không muốn làm chính trị mà muốn trở thành một học giả để tìm tòi các bí ẩn của vũ trụ.
“Tình hình quả thực như Hạo nhi nói, ý kiến trong hội nghị đối với vấn đề tân tam khu không thống nhất.” Cục trưởng đại nhân gật gật đầu, nói: “Đây cũng là nội dung mà cha muốn kiểm tra các con, bây giờ không có người ngoài, mỗi người đều có thể nói thử.”
Lý Huyền Thông nói xong, trong phòng im lặng một lúc.
Mọi người không nói là vì vấn đề này lớn, người dân bình thường nói chuyện vẫn có thể bình luận quốc gia đại sự, không có gì phải né tránh. Nhưng vấn đề này thật sự rất khó trả lời.
Ở trước mặt người bình thường có thể tùy tiện nói không ảnh hưởng gì nhưng đang ở trước mặt cha Cục trưởng Cục hành tinh, nói bậy bạ chắc chắn sẽ bị ăn mắng.
“Việc này đâu có khó lắm đâu.” Tiểu ngũ Lý Duệ lúc nãy chưa hề lên tiếng đột nhiên mở miệng, một câu nói khiến người khác kinh ngạc.
“Tiểu Duệ, em đừng nói bậy.” Lý Thanh rất hợp với tác phong quân nhân của hắn, tuy không có ý dạy dỗ nhưng vẫn có chút nghiêm khắc: “Chiến tranh không phải trò chơi.”
“Em đâu nói bậy.” Lý Duệ rất không phục mà nói:
“Cho dù có khai chiến với tân tam khu thì cũng chỉ là chiến tranh mang tính khu vực. Muốn tiến hành chiến dịch với quy mô loại này, ngoài việc thông qua nghị án chiến tranh, còn có một con đường khác đó là phía quân đội. Em đang chuẩn bị báo danh thi trường quân đội, khi ôn tập, có xem qua trường hợp này. Đúng rồi, việc này tam ca cũng biết mà, tài liệu là anh ấy giúp em tìm ....”
Là tiểu ngũ trong nhà, Lý Duệ luôn mơ ước trở thành quan chỉ huy hạm tinh, tam ca Lý Thanh là thần tượng của hắn.
“Có sao? Hay là nhớ nhầm...” Lý Thanh đá mắt lia lịa với Lý Duệ.
Lão tứ Lý Hạo cũng lén kéo tay áo của ngũ đệ ra ý đừng nói nữa.
Nhưng Lý Duệ lại không hiểu được ý đồ của hai anh, tiếp tục nói.
“Dù gì thì hội nghị cũng đã có định án sự kiện tân tam khu là làm loạn thì quân đội sẽ có nghĩa vụ trực tiếp vào chiến khu chuẩn bị chiến đấu. Một khi xảy ra giao chiến, Cục trưởng có quyền cưỡng chế thông qua nghị án chiến đấu mà không cần thông qua hội nghị thẩm nghị.” Lý Duệ dõng dạc nói:
“Nên cha vốn không cần phải lo về mấy ông già cố chấp hội nghị, trực tiếp thương lượng với tổng tư lệnh đội hạm hành tinh, phái một nhánh bộ đội vào trước, cho dù chỉ là một tàu chiến hạm thôi cũng được....”
Nói đến đây, Lý Duệ dường như nhận ra được gì, lời nói từ từ dừng hẳn. Lén liếc nhìn cha một cái, bắt đầu uống nước trà của mình.
Lý Mục ai oán nhìn ngũ đệ tội nghiệp, trong lòng nghĩ nhóc con ngốc này, đầu óc khá thông minh đấy nhưng vẫn thiếu sót quá nhiều về mặt kinh nghiệm xã hội. Việc một học sinh cấp 3 cũng có thể nghĩ được thì Cục trưởng đại nhân anh minh sao mà không nghĩ ra được chứ? Nhưng vấn đề là ở tổng tư lệnh đội hạm hành tinh tại sao phải giúp việc này chứ?
Cuối cùng khi chiến tranh xảy ra, Cục trưởng tự nhiên thuận tâm thuận ý. Nhưng là một tổng tư lệnh đội hạm lại không tránh khỏi việc vào trong khu chiến trước mà bị hội nghị trách phạt. Tuy không phải là việc gì to tát nhưng cũng là một vết nhơ.
Tổng tư lệnh đội hạm hành tinh là lão già Bắc Môn Bạt La, quan hệ nhà Bắc Môn và nhà Lý cũng không thân, người ta lấy gì mà giúp chịu tội thay. Mọi người thân lắm sao? Có đâu phải là họ hàng.....
Đợi đã, họ hàng?!?!
Lý Mục chuyển ánh mắt đến Lý Huyền Thông.
Không phải chứ, không lẽ là .....như vậy có được không, lã già nói không giữ lời!