Chương 7: Bệnh Nặng Thì Cần Trị Bằng Thuốc Mạnh!

Lúc này trên quán trà không còn nhiều người, chỉ còn lại Lý Huyền Thông và Lý Hoằng. Mấy đứa em Lý Thanh sau khi Lý Mục rời khỏi thì mỗi người lấy lý do riêng mà cáo lui.

Cục trưởng đại nhân rõ ràng đã không còn tâm trạng tiếp tục uống trà nữa, là kẻ ngốc thì mới tiếp tục ở lại thôi. Đương nhiên là người biết sự tình kiêm chủ nhân quán trà Lý Hoằng thì ngoại lệ.

“Con nghĩ sao?” Lý Huyền Thông khép nhẹ đôi mắt, thân thể tựa nhẹ vào ghế.

“Tự nhọ”

Lý Hoằng nói: “Nhị đệ rõ ràng là có sự chuẩn bị trước, có thể thấy em ấy đã sớm phát hiện rồi. Tuy hiểu sai ý cha nhưng đứng trên lập trường của em ấy, việc này cũng là một cách hay.”

“Cách hay?” Con quả thật là một đại ca tốt, đến nước này rồi mà còn giúp hắn biện hộ.” Lý Huyền Thông mở mắt, đầy vẻ trách cứ: “Bản thân hắn thì giải thoát rồi mà bỏ phí tấm lòng của ta!”

Lý Mục đoán không nhầm, buổi gặp hôm nay đúng là cha vì hắn mà sắp xếp. Nhưng Lý Mục vẫn chưa hiểu rõ được dụng ý thực sự của cha.

Về vấn đề giải quyết tạo phản ở tân tam khu, Lý Huyền Thông đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Cho dù liên hôn hay không thì ông ta cũng có thể bắt được Bắc Môn Bạt La giúp đỡ. Huống hồ bây giờ cho dù Lý Mục muốn vào ở rể nhà Bắc Môn, Lý Huyền Thông cũng sẽ không đồng ý.

Một người có khả năng chữa trị một binh sĩ cấp A và giúp hắn đột phá, đứa con đang bị nghi ngờ che giấu thực lực cấp SS, não bị hư thì mới tặng đứa con cho nhà người ta ở rể.

Lý do hôm nay cố tình dẫn đề tài quay lại việc đó không phải Lý Huyền Thông vì muốn bán đứa con đi để cứu nước mà là muốn Lý Mục như lúc trong thư phòng có thể gây kinh ngạc trước mặt các anh em.

Tình cảm các anh em nhà Lý rất tốt là thật nhưng không ai xem Lý Mục là nhị ca thì cũng là thật. Dù gì thì danh tiếng của Lý Mục từ trước đến nay ai cũng biết đến, là em trai ruột thì cũng không thể không thấy. Có thể giữ được mối quan hệ tốt, chăm sóc tốt nửa cuộc đời còn lại của Lý Mục đã là những việc mà các em trai cố gắng hết sức rồi.

Nhưng đây không phải điều Lý Huyền Thông muốn, ông ta cần Lý Mục có thể gánh vác nhiều hơn nữa.

Cục trưởng không phải hoàng đế, không có khả năng truyền ngôi. Nhưng gánh nặng tương lai gia tộc vẫn cần có người gánh vác.

Mấy đứa con cũng đều rất ưu tú, thực ra trên lý thuyết cũng có thể kế nghiệp. Nhưng vì nguyên nhân Lý Hoằng khiến cho Lý Huyền Thông cảm thấy những người khác đều còn thiếu một chút gì đó. Hay nói đến Lý Thanh người ưu tú nhất hiện nay, nếu so với Lý Hoằng ngày xưa cũng không bì kịp.

Năm đó Lý Hoằng tốt nghiệp trường quân đội thì trở thành hạm trưởng, 24 tuổi đột phá cấp SS, bị điều ngay đến bổn đội hạm liên bang nhậm chức, sau đó trở thành bổn bộ thiếu tướng trẻ tuổi nhất lúc bấy giờ. Lý Huyền Thông lúc đấy hầu như đã hạ quyết tâm để con trai lớn trở thành gia chủ nhà Lý đởi tiếp theo.

Sự kế thừa của gia tộc không tránh được vấn đề huyết thống nhưng cũng không bị giới hạn bởi huyết thống. Lý Hoằng không phải con ruột của Lý Huyền Thông không sai nhưng trên người cũng đang chảy giọt máu của nhà Lý. Nếu Lý Hoằng thực sự có thể trở thành người thừa kế gia nghiệp, tương lai nhà Lý đương nhiên sẽ càng huy hoàng hơn.

Nhưng không may, Lý Hoằng trong một lần chiến dịch bị thương, vì thương mà phải rời khỏi. Tuy nhiên trên mặt kinh doanh vẫn đạt được thành công nhưng cũng định sẵn không có duyên với vị trí gia chủ.

Việc này là vết thương không bao giờ khỏi trong lòng Lý Huyền Thông, càng là một sự tổn thất khó có thể bù đắp của nhà Lý. Và hiện tại, Lý Huyền Thông đột nhiên phát hiện đứa con thứ hai mà hình tượng luôn luôn thấp kém thế mà lại là một cao thủ đang che giấu mà không hề yếu hơn thiên phú Lý Hoằng.

Sự phát hiện này khiến cho Lý Hoằng như ngọn lửa đã bị tắt rất lâu trong tim nay bỗng dưng lại bùng cháy.

Ông ta không phải muốn để Lý Mục kế thừa ngay bây giờ nhưng đây cũng không trở ngại việc ông ta thử bồi dưỡng theo hướng này.

Nếu việc hôm nay có thể thành công, để Lý Mục lộ diện trước mặt anh em, tạo được uy danh. Vậy thì sau này, Lý Huyền Thông sẽ tạo một cơ hội khác lớn hơn nữa để cho nhiều người biết được sự ưu tú của Lý Mục. Sau đó thuận thế mà giao trọng trách cho Lý Mục, từng bước đưa hắn lên vũ đài cao hơn to hơn nữa.

Đây là một người cha đang trải đường cho con, đây là con đường tắt mà Cục trưởng cho con vươn lên.

Nhưng kết quả thì ngược lại, bước đầu tiên bị đổ vào lỗ phân. Không thể tiến thêm bước thì thôi mà còn thối hơn trước nữa.

Lý Huyền Thông đang tức giận, Vương Toàn từ bên ngoài đi vào, đặt thiết bị nghe lén lên bàn.

“Không bị em ấy phát hiện chứ?” Lý Hoằng hỏi.

“Chắc là không.” Vương Toàn trả lời: “Xung quanh quán trà tôi đã sắp xếp rất nhiều, đều đã đặt trước 3 ngày. Vả lại loại thiết bị nghe lén này rất truyền thống, chạy bằng điện năng. Tuy công suất rất thấp, cự ly nghe lén có giới hạn nhưng rất khó bị phát hiện.”

“Vẫn là Toàn thúc có kinh nghiệm.” Lý Hoằng mở thiết bị, vặn âm thanh to lên. Rất nhanh, cuộc đối thoại của Lý Mục và Thượng Quan Ngọc Nhi phát ra rõ ràng từ bên trong ra.

“Xem ra nhị đệ không phải không lo cho nhà, mà là em ấy biết rằng việc này không gây ảnh hưởng đến cho cha.” Lý Hoằng tiếp tục nói đỡ giúp Lý Mục.

“Việc này không cần con nói.” Lý Huyền Thông nói: “Tuy tiểu tử không nghiêm túc nhưng vẫn không đến nỗi gây ra chuyện gì to tát cho gia đình.”

Cuộc sống của Lý Mục tuy rất suy đồi nhưng mọi thức đều được khống chế vừa đủ. Đó là Lý Mục từ trước đến nay không cậy quyền bắt nạt người khác, càng không gây phiền phức lớn gì cho gia tộc. Duy nhất ảnh hưởng đó là danh tiếng xấu.

Ví dụ Lý Mục tuy không thích những đứa con nhà giàu khác nhưng sẽ không chủ động kiếm chuyện, càng rất ít cùng xuất hiện ở một nơi với những người đó. Như vậy thì dù có muốn xảy ra mâu thuẫn thì cũng khó có cơ hội.

Còn nữa, mỗi lần ra ngoài đều ngồi xe của Tổng cục không phải vì muốn khoe khoang gì mà là vì nếu có xe cũng đủ để làm sửng sốt những người muốn kiếm chuyện. Nếu chiếc xe này mà không cản được thì cơ bản đều biết thân phận của Lý Mục.

Lý Mục làm như vậy chỉ là muốn lão sự nghiệp có thể dài lâu. Lúc trước Lý Huyền Thông cũng biết những việc này, càng không có suy nghĩ gì thêm. Nhưng bây giờ phát hiện Lý Mục có “thực lực ẩn giấu”, những việc vốn bị phớt lờ đều trở thành ưu điểm của con trai.

“Cha, con vẫn còn có chỗ không hiểu.” Lý Hoằng vừa cười vừa lắc đầu: “Nhị đệ rõ ràng rất xuất chúng nhưng tại sao phải che giấu chứ? Như chuyện hôm nay, cách giải quyết có rất nhiều nhưng lại cứ chọn cách bêu xấu bản thân.”

“Việc này có gì khó hiểu đâu.” Lý Huyền Thông nói: “Hắn thực ra là lười, muốn ta nuôi hắn cả đời.”

Tục ngữ có câu hiểu con không ai bằng cha, Cục trưởng đại nhân đúng là Cục trưởng đại nhân, dễ dàng xem thấu bản chất của con trai. Nếu đã xem thấu bản chất rồi thì phải làm thế nào đương nhiên trong lòng cũng đã rõ.

Đối với loại người lười biếng đến hết thuốc chữa này, cho dù có sẵn bao nhiêu bậc thang thì hắn cũng sẽ không đi lên. Nên Cục trưởng đại nhân quyết định phải dùng cách ngược lại.

“Vương Toàn, bắt đầu từ tháng này, đừng đưa phí sinh hoạt cho Lý Mục nữa.”

Cục trưởng đại nhân lạnh lùng buông một câu, đại ca Lý Hoằng và quản gia Vương Toàn nhìn nhau im lặng.

“Lão gia, ý của người ....” Vương Toàn không dám chắc chắn.

“Khó hiểu sao?” Lý Huyền Thông nhấn mạnh nói: “Không những là về sau không đưa, thẻ ngân hàng của hắn cũng phải cắt đi. Còn nữa, bất kỳ ai trong nhà đều không được phép cho hắn tiền tiêu.”

“Đặc biệt là con!” Lý Huyền Thông chuyển ánh mắt sang Lý Hoằng: “Ta biết con thương em, lúc trước cũng không ít lần gánh tội thay em nhưng lần này không được mềm lòng!”

“Cha, con hiểu rồi.” Lý Hoằng nói: “Lúc trước chăm sóc tiểu Mục là vì con cảm thấy em ấy cũng đã như vậy rồi, không muốn em ấy quá khổ. Nhưng bây giờ biết được em ấy hung hoài cẩm tú, đương nhiên sẽ không như vậy nữa. Nếu bây giờ mềm lòng thì không phải giúp em ấy mà là hại em ấy.”

“Con biết nghĩ như vậy thì quá tốt.” Lý Huyền Thông hài lòng gật đầu.

Nếu Lý Mục nghe được những lời này chắc chắn sẽ la ầm lên rằng hại chết em đi hại chết em đi, tuyệt đối đừng giúp em. Nhưng tiếc rằng hắn không biết, vả lại có biết thì cũng không làm gì được.

Vì làm một nhị thế tổ vốn dĩ không có cơ hội phản kháng gia tộc. Và ở điểm này cũng chính là Lý Huyền Thông muốn Lý Mục học được.

“Để cho hắn tỉnh ngộ, đồ khốn!”

Cục trưởng đại nhân trong lòng đang gào thét.