Chương 15: Đảo Hoang và Mỹ Nữ!

CHƯƠNG 15 HOANG ĐẢO VÀ MỸ NỮ

Lý Mục để lại di chúc thực ra không phải vì nghĩ mình thật sự gặp phải nguy hiểm, càng không có ý định muốn làm liệt sĩ. Chỉ là cảm thấy hiếm lắm mới có “hành động mạo hiểm”, dù sao đi nữa cũng phải để lại một tí chứng cứ mới được. Đến khi sau này mẹ trở về hắn mới có cái để có minh chứng lấy lại quyền lợi của mình.

Máy phi hành được khởi động bằng nguyên năng của người lái nên không phát ra tiếng ồn thêm vào tiếng sóng biển, Lý Mục hoàn toàn không biết mình bị bỏ lại. Khi cái bóng đen dưới mặt biển ngày càng đến gần, Lý Mục vẫn còn đang rất chuyên tâm tìm kiếm hộ dân ấy.

Tổng diện tích đảo khoảng 1 triệu mét vuông, ngoài phần mép rìa thì còn các đá ngầm bờ đá, còn lại phần lớn là đất cát, thực vật vô cùng ít, càng vào giữa thì càng khoáng đãng nên toàn bộ đều có thể nhìn thấy rõ. Nhưng Lý Mục cứ đi đến giữa đảo, cũng không thấy nhà cửa ở đâu.

Không lẽ thông tin đăng ký của Cục di dân bị nhầm sao? Hay là hộ dân đấy đã dọn đi rồi? Nhưng cho dù là đã dọn đi thì nhà cửa ít ra cũng phải còn mới đúng chứ.

Nhìn kỹ mặt đất, Lý Mục có sự phát hiện.

Trên mặt đất có không ít dấu vết của con người sinh sống, dấu chân và dấu vết xe bánh xích,... Và chỗ có dấu vết nhiều nhất lại có một khoảng đất rất sạch sẽ.

Không lẽ.....

Lý Mục đang muốn khởi động kết giới để xác nhận xem sự thật có đúng như mình nghĩ. Mặt đất đột nhiên có một tiếng kẹt, chầm chậm phân ra hai bên, lộ ra một lối vào.

Lý Mục giật mình nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ.

Lúc trước dù là xem tác phẩm điện ảnh hay các tài liệu liên quan, sinh tồn nơi hoang dã thì sẽ ở trong nhà gỗ hay trên cây, ít thấy ai sống dưới mặt đất. Đặc biệt nơi này lại là đảo nhỏ, chất đất mềm và thấm nước nghiêm trọng, hoàn toàn không thích hợp đào đất.

Nhưng nếu suy nghĩ theo cách khác, ở môi trường hoang dã của thế giới này quá hung tàn, nhà gỗ thì cũng sẽ bị động vật phá vỡ bất cứ khi nào. Làm một địa đạo dưới mặt đất tuy có vẻ như không hợp lý nhưng chỉ cần xây tốt giá đỡ chống nước thì sẽ an toàn hơn việc ở trên cây nhiều.

Ngay lúc Lý Mục còn đang phân tích trong đầu thì đột nhiên từ lối vào lộ ra một nửa bóng dáng.

“Đừng đứng ngơ ra đó nữa, vào đây đi...”

Lý Mục đang thất thần thì bỗng dưng trong lòng hóa mềm nhũn.

Câu nói này thực ra không có vấn đề gì chỉ là người nói và giọng nói có chút vấn đề.

Người nói chuyện là một người phụ nữ khoảng ba mươi mấy tuổi. Tóc hơi lộn xộn, mặc bộ áo ngủ màu hồng, cho người khác một cảm giác rất tùy tiện. Nhưng người phụ nữ này rất đẹp, khi nói chuyện lại mang một âm thanh nũng nịu của búp bê. Thêm vào nội dung câu nói, sao mà nghe thế nào cũng cảm thấy có tình ý thế nào đó.

“Làm gì thế? Vào đây đi....” Người phụ nữ tiếp tục gọi.

Hoang đảo, mỹ nữ.........

Tình cảnh này nếu mà là ai không đủ kiềm chế thì đa phần sẽ trực tiếp vồ qua. Nhưng Lý Mục có đủ kiềm chế nên rất lý trí hỏi một câu.

“Ở nhà không có ai à?”

Người phụ nữ đó ngơ ra một lúc sau đó không nhịn nỗi mà cười lớn, cười đến run cả người.

“Có người, tôi nè, cậu có vào không?

Lý Mục mới nhận ra rằng mình đang bị người phụ nữ này đùa giỡn, cảm giác thật là =.=

“Tôi là người của Cục di dân, có vài việc muốn bàn với chị.” Lý Mục ho khẽ: “Không cần vào nhà đâu, ở đây bàn cũng được.”

“Tôi biết, nơi này chỉ có người của Cục di dân thì mới đến.” Người phụ nữ đó vuốt nhẹ tóc rồi cười nói: “Nhưng muốn bàn thì vào đây bàn, bên ngoài không được. Nếu cậu không vào thì sẽ không kịp nữa đâu.”

Người phụ nữ quay lưng đi, Lý Mục phân vân một lúc rồi bước theo sau.

Bàn công việc, bàn công việc, mình chỉ vì bàn công việc....

Sau khi vừa niệm chú tĩnh tâm vừa đi đến dưới tầng hầm, Lý Mục phát hiện ở đây không đơn sơ như mình nghĩ.

Lối vào chỉ là một thang máy đi thẳng lên thẳng xuống, xuống đến độ sâu khoảng mười mấy mét thì có các thiết bị khác đầy đủ của nơi ở. Bức tường trắng sạch, trang trí trang nhã, tất cả các thiết bị gia dụng đều có đầy đủ, thậm chí còn có tầng gác, hoàn toàn là nơi ẩn giấu dưới đất không khác gì so với biệt thự.

“Ngồi đi.” Người phụ nữ đổ một tách cà phê: “Tiểu ca là người mới à? Sao không thấy Vương mập.”

“Khoa trưởng Vương đã giao chỗ này cho tôi rồi, từ này về sau đều sẽ do tôi bàn với cô.” Lý Mục nhận lấy tách cà phê, cả người cũng bắt đầu vào trạng thái làm việc.

“Yo, vậy thì quá tốt rồi.” Người phụ nữ đó thuận thế đặt mông ngồi ngay cạnh Lý Mục, tóc lướt qua khuôn mặt Lý Mục: “Tiểu ca nhìn thuận mắt hơn là ông mập đó, từ nay về sau chúng ta nên giữ liên lạc thường xuyên.”

Lý Mục vừa mới vào trạng thái công việc thì lại bị kéo ra lại, nhanh chóng xê dịch mông của mình qua một bên: “Lâm tỷ, dường như cô cũng không quá phản cảm đối với người của Cục di dân nhỉ. Tôi đi đến những nơi khác đều không được người ta hoan nghênh.”

Lúc trước Lý Mục đã từng thấy trong phòng tài liệu, hộ dân này chủ nhà nam là Hứa Đại Bằng, chủ nhà nữ là Mạnh Lâm. Chỉ là trên tài liệu không có ghi Mạnh Lâm biết cám dỗ người khác như vậy.

“Đó là vì họ không có con mắt nhìn người.” Mạnh Lâm càng áp sát đến gần cơ thể của Lý Mục hơn: “Tiểu ca thanh tú như vậy, chị đây rất thích ....”

“Cái đó...” Lý Mục nuốt nước bọt: “Hứa đại ca và mấy đứa trẻ đều không có nhà sao?”

“Không thấy chỉ có mình tôi thôi sao?” Mạnh Lâm khoác cánh tay lên vai của Lý Mục, thổi một luồng hơi ấm vào vành tai của Lý Mục: “Hôm nay, cứ ở lại đây nhé....”

Cảm giác được cơ thể mềm mại ấy, hương thơm của đôi môi thổi vào gương mặt, bản năng Lý Mục né qua một bên, bắt lấy tay của Mạnh Lâm.

“Tôi đợi khi khác lại đến.”

Lý Mục bắt tay rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Không phải Lý nhị thiếu gia đoan chính mà thực sự người phụ nữ này hơi quá.

Không phải phụ nữ nào hắn cũng ăn được, như loại này thì phải tránh xa. Hơn nữa cũng không xem thử đây là chỗ nào, hoang đảo người ta mỹ nữ rắn, chưa chắc cuối cùng là ai ăn ai. Hèn gì khoa trưởng bảo phải hai người cùng đi, gặp phải tên yêu tinh này, một mình thật sự là không chịu nỗi.

“Tiểu ca trong sáng như vậy sao, không lẽ còn là trẻ con sao....” Mạnh Lâm lại cười ha hả.

Trong lòng Lý Mục tức giận không phục.

Trẻ con à, ngươi mới là trẻ con đó, ngươi đến thành phố Bắc Môn mà hỏi thăm, ai dám nói bổn thiếu gia là trẻ con! Nếu không phải vì hổ rời khỏi hang lưu bị lưu lạc thì sao mà để cho ngươi một mỹ nữ rắn đùa giỡn chứ. Cũng vì ở đây, nếu đổi nơi khác coi chừng bổn thiếu gia ăn tươi nuốt sống ngươi đó.

Trong lòng nghĩ về lòng tự tôn của nhị thế tổ, Lý Mục hướng đến cửa ra mà không thèm ngoái đầu lại.

Mạnh Lâm không ngừng cười, cũng không có ngăn cản nhưng Lý Mục lại không thể đi. Vì ngay lúc Lý Mục sắp đến thang máy, trước mặt có thêm một bóng dáng như một tòa tháp sắt.

“Cậu thực sự muốn rời đi à.” Người ấy nói với giọng thô kệch: “Vợ của tôi nói thật đó, hôm nay cậu thực sự phải ở lại chỗ này.”

Thân hình cao khoảng 2 mét, mặc bộ đồ ba lỗ sát người, chỉ với một cánh tay cũng gần bằng cái eo của Lý Mục. Hoang đảo người ta thêm một vị chủ nhân khác, Hứa Đại Bằng.

Nhìn cơ thể như con gấu ấy, trong lòng Lý Mục hoảng hốt.

Chết tiệt, mỹ nhân kế!

“Hứa đại ca đúng không.” Lý Mục rất điềm tĩnh: “Tôi cái gì cũng không có làm.”

“Cậu nói cậu tuổi tác không lớn, trong đầu óc cậu toàn nghĩ gì vậy.” Hứa Đại Bằng không vui trừng mắt nhìn Lý Mục một cái rồi ấn một nút gì đó trên tường.

“Tự nhìn xem.”

Một âm thanh chít chít vang lên, bức tường bằng phẳng trơn láng phát ra ánh sáng màu trắng, cảnh tượng trên mặt đất hiện lên.

Màn hình có rất nhiều cái, rõ ràng là trên đảo có rất nhiều nơi đặt thiết bị giám sát, thậm chí trên bầu trời cũng có. Không những có thể thấy được toàn diện mạo của hòn đảo nhỏ, xung quanh mặt biển cũng có thể thấy được một bộ phận.

Nhưng Lý Mục lúc này không có tâm trạng để xem những chỗ khác, ánh nhìn hoàn toàn bị một vật khổng lồ thu hút. Hoặc nói cách khác là bị dọa phải.

“Chết tiệt, con rùa to quá ....”