Chương 14: Lục Thủy Thanh Sơn Tức Là Kim Sơn Ngân Sơn!

Tiến độ đô thị hóa của liên bang hầu như là 100%, không có thiết lập hành chính cấp tỉnh thôn quê, đơn vị thấp nhất cũng là thành thị. Tình trạng này không phải chính phủ liên bang không nhân đạo mà vì hoàn toàn không cần thiết.

Trước tiên là vấn đề mật độ nhân khẩu, tổng nhân khẩu của một tinh cầu chỉ mới 100 triệu, trung tâm hành chính của thành phố Hạ Đảo chỉ dung nạp được 80 nghìn người. Thành phố là đơn vị khu vực hành chính cơ sở như vậy đã đủ, tiếp tục phân hóa thì ngoài việc tổ chức quá tải ảnh hưởng hiệu suất thì cũng không có bất kỳ lợi ích gì.

Còn nữa là vấn đề môi trường, khu hành chính thành thị trở xuống vốn không có không gian sinh tồn.

Ăn là sức sản xuất hàng đầu của thế giới này nhưng thực phẩm gia công hằng ngày và nông nghiệp chỉ duy trì dân sinh cơ bản. Muốn có thực phẩm chất lượng tốt, đặc biệt là duy trì tu luyện nguyên năng phải nguyên sinh thái dã sinh mới được. Để đảm bảo nhu cầu về mặt này, chính phủ liên bang cũng được cho là đã làm được tốt nhất.

Ở bất kỳ một tinh cầu nào, khu vực ngoài thành thị cũng duy trì mặt sơ khai nhất. Trong luật liên bang, tội ô nhiễm môi trường là tội nặng. Ngay cả nuôi chó mèo đại tiểu tiện bừa bãi, chủ nhân cũng phải nhặt phân một tháng. Còn nếu thải chất bẩn xuống sông, tội tương tự như buôn bán ma túy.

Đối với việc thiết lập sinh thái văn minh, Lý Mục không có ý kiến gì. Lục thủy thanh sơn tức là kim sơn ngân sơn, đây là câu nói nổi tiếng của nhân vật vĩ đại được lưu truyền của thế kỷ 21. Nhưng ở thời đại này, quan niệm sinh thái dường như bị đưa vào đầu hơi quá. Nhiều tòa nhà cao tầng với khoa học kỹ thuật cao hiện đại hóa trong thành thị, nhưng một khi rời khỏi phạm vi thành phố, cơ bản hoàn toàn là rừng nguyên sơ.

Rừng nguyên sơ thì khá nguyên sơ, dù là thực vật hay động vật, đa số đều như bị phun thuốc mà phát triển không bình thường. Tùy tiện một con heo rừng trưởng thành cũng có thể nặng đến một hai tấn, loại nghìn trăm tám cân tuyệt đối là suy dinh dưỡng. Càng khỏi nói đến “giống nguy hiểm” đặc biệt, chỉ có quân đội mới có thể đối phó được với những thứ đó.

Nguồn thực phẩm loại này có thể bảo đảm chất lượng nhưng áp lực sinh tồn trong môi trường này không nói thì cũng có thể đoán được. Thành thị có tường cách li và quân đội bảo vệ, người dân cư trú có thể đảm bảo an toàn. Nhưng bên ngoài tường cách li, khắp nơi đều là những nơi nguy hiểm không được đến gần. Đừng nói đến việc xây nhà ở, đi ra một chút thôi cũng nguy hiểm đến tính mạng.

Nên thông thường tuyệt đối sẽ không có sự tồn tại của thôn trang. Chỉ có một vài trường hợp đặc biệt mới xuất hiện một vài nơi. Ví dụ tội phạm bị truy nã, những người vượt biên của tinh cầu khác hoặc những bối gia muốn khiêu chiến với thiên nhiên hoang dã,...

Hộ gia đình trên danh sách đăng ký di cư này có thân phận công dân hợp pháp, đa phần thuộc vào loại muốn khiêu chiến thế giới hoang dã. Nhưng người ta khiêu chiến thiên nhiên hoang dã, Lý Mục thì trân trọng tính mạng hơn. Thật sự muốn vào rừng tìm bối gia bàn công việc thì cũng phải chuẩn bị một tuyến quân đội mới được. Lần này có gan để phân vân là vì nơi hắn muốn đến không phải trong rừng mà là đảo nhỏ.

Thành phố Hạ Đảo là thành phố biển đảo, xung quanh không có rừng sơ khai, chỉ có biển lớn. Nơi hộ gia đình ấy ở là một hòn đảo nhỏ cách bên ngoài thành đông hơn 200 km. Diện tích đảo nhỏ không đến 1 triệu mét vuông, trên đảo khá an toàn, chủ yếu nguy hiểm đến từ biển cả.

Lý Mục là đi công tác có thể xin Cục di dân sử dụng máy phi hành, chỉ mười mấy phút là đến nơi. Sinh vật bay có thể vì bị giới hạn bởi cấu tạo sinh lý, đa phần duy trì hình dáng nhỏ bé vô hại, sự đe dọa đối với con người vô cùng thấp. Chỉ cần thời tiết tốt thì trên đường sẽ không cần lo lắng về vấn đề an toàn.

Nhưng cẩn thận vẫn hơn, nếu giữa đường máy phi hành bị rơi xuống biển hoặc vừa mới đến nơi thì có một con cua khổng lồ hay gì đó bò lên đảo, vậy thì khóc cũng không ra tiếng. Tuy tỉ lệ xảy ra rất thấp nhưng cả tỉ lệ thấp như việc xuyên việc cũng có thể xảy ra thì còn gì không thể xảy ra nữa chứ?

Nhưng vì vé ăn của tháng sau, Lý Mục suy nghĩ cuối cùng vẫn quyết định thỏa hiệp với hiện thực, chuẩn bị tiến hành cuộc “mạo hiểm” lần đầu sau khi xuyên việt.

  ……

“Đại ca, tuyệt đối đừng đi khỏi, một lát tôi về cục còn có việc nữa....”

“Đại ca, nếu không có việc gì thì đừng rời khỏi máy phi hành, còn nữa cố gắng đừng ngủ quên...”

“Đại ca, tờ di chúc của tôi tuyệt đối đừng quên nhé...”

Một bãi đất trống của đảo nhỏ, Lý Mục và phi hành viên không nỡ rời xa. Cuối cùng khi bước ra khỏi máy phi hành, Lý Mục chỉ cảm thấy mình rất bi tráng, cảm giác như đại thủy phong tiêu tiêu hề hề dịch thủy hàn. Nhưng cảm giác của phi hành viên lại là phần trì điệp vịnh.

Đến hòn đảo nhỏ này một chuyến, không thể nào không có một chút rủi rò nào nhưng cũng không phải đến mức sinh ly tự biệt. Thế mà Lý Mục trước khi xuất phát kiểm tra máy phi hành hết ba lần, tra đọc báo cáo khu vực biển và tình hình thời tiết của một tháng gần đây, thậm chí còn viết di chúc, trên đường còn hoài niệm cuộc đời....

Ai biết thì là đi thăm phỏng di dân, ai không biết thì nhất định sẽ tưởng phải lên chiến trường, lại còn là đội cảm tử. Nếu không phải qua được tố chất tâm lý, phi hành viên có một sự kích động muốn ném Lý Mục xuống biển giữa đường.

Nhưng khi phi hành viên vô ý quay đầu lại thì đột nhiên cảm thấy viết di chúc dường như cũng không có gì không ổn.

Một số loại cá không thuộc biển nông, tranh nhau nhảy ra khỏi mặt nước, còn có những con nhảy lên đến bờ, cứ như đang trốn tránh điều gì đáng sợ. Mặt biển vốn dĩ đang trong xanh bình lặn, đột nhiên trở nên xám đen. Một chuỗi bọt khí kích cỡ bằng cái nhà, liên tục từ trong nước nổi lên, cuồn cuộn con sóng khổng lồ.

Sau khi ngẩn người ra một lúc, phi hành viên dường như theo bản năng kéo cần gạt, nạp nguyên năng, sau đó máy phi hành kêu lên, trong chốc lát bay lên không trung. Và đồng thời, phi hành viên ngay lập tức ấn nút gì đó.

“XD7B74392 gọi, XD7B74392 gọi.....đảo số 941 phát hiện sinh vật biển khổng lồ, cấp độ đe dọa chưa rõ...”

Mỗi một thành phố đều có một hệ thống phòng vệ hoàn chỉnh, khi phát hiện hoặc gặp phải sự đe dọa, bất kỳ ai cũng có quyền lợi và nghĩa vụ cảnh báo. Sau khi nhận được báo cáo, phía quân đội sẽ tiến hành phân tích số liệu, sau đó phái nhân viên điều tra xác nhận. Đợi xác nhận tính đáng tin của sự đe dọa sau đó giám định cấp độ đe dọa thì mới quyết định có hành động không.

Sau khi hồi báo tình hình lên trên, phi hành viên dừng lại một lúc, nghĩ xem có cần phải đưa Lý Mục lên không. Nhưng khi đưa ánh nhìn lên mặt biển, đột nhiên không nghĩ gì được nữa.

Cái bóng dưới mặt biển ngày càng rõ rệt, kích thước gần như hòn đảo nhỏ. Và đáng sợ hơn nữa là cạnh rìa cái bóng không biết từ lúc nào xuất hiện một đôi mắt.

Chỉ với kích thước một con mắt cũng gần bằng máy phi hành rồi. Hai con mắt liếc nhìn một cái, phi hành viên hồn bay phách lạc.

“XD7B74392 gọi! XD7B74392 gọi! Là cự thú hành tinh! Là cự thú hành tinh!”

Sinh vật khổng lồ chỉ là sinh vật khổng lồ, vẫn thuộc phạm trù động vật. Nhưng khi lớn đến một cấp độ nào đó thì là cự thú hành tinh, chỉ thấp hơn sự tồn tại của loại nguy hiểm.

Hắn là nhân viên lái máy phi hành dân dụng, tính chất công việc như tài xế xe. Xuống dưới cứu người là dám làm việc nghĩa, không xuống dưới là chuyện thường tình. Nếu thứ đó mà thật sự chui ra, hắn có xuống dưới thì cũng là thêm một sinh mệnh mà thôi. Hoạt động cứu trợ phía sau vẫn là giao cho người chuyên nghiệp phụ trách thì tốt hơn. Nếu không đến kịp ......

Phi hành viên liếc nhìn di chúc bên cạnh, cẩn thận để vào trong lòng.

Lúc này đây hắn mới ý thức được rằng vị thanh niên đấy vốn không phải là nhát gan mà là đoán trước được sự việc. Hoặc là đã phát giác được chuyện gì hoặc là có một chút manh mối gì đó nên đích thân lên đảo kiểm chứng.

Nên vị thanh niên đó mới để lại di chúc, nên vị thanh niên đó mới nhắc đi nhắc lại bản thân phải chú ý an toàn.

Thật quá giỏi, dũng sĩ à, liệt sĩ à....

Phi hành viên cảm thấy trách nhiệm bản thân rất nặng nề, hắn cần phải để cho đội cứu hộ biết được sự tồn tại của vị thanh niên này, hắn không thể cứ vậy mà để cho sự tích anh hùng mai một.

Thế là phi hành viên kìm nén nước mắt, lái đi.

Thời khắc này, hắn thật sự cảm thấy vị thanh niên tên Lý Mục ấy rất bi tráng.