Chương 16: Hai Vợ Chồng Tâm Thần!

Nếu không phải là thiết bị giám sát trên không có thể thấy được toàn diện mạo, Lý Mục tuyệt đối không thể tin rằng đó là một con rùa biển.

Tuy gần một nửa thân thể ẩn dưới mặt biển nhưng chỉ phần lộ ra bên ngoài thôi cũng đã không nhỏ hơn hòn đảo nhỏ là bao. Bạn có thể nói là một ngọn núi cũng có thể nói là một hòn đảo, nhưng duy chỉ rất khó liên tưởng với rùa biển không lồ. Đặc biệt là cái mà mang theo đặc tính cơ quan rõ rệt đi qua đi lại trong đầu, càng giống biển lớn đưa ra một vật gì đó của mình.

Ngoài loài chim ra, động vật trên thế giời này đa phần đều lớn đến quá sức tưởng tượng. Thân hình của con heo rừng đều như con trâu rừng, đại tinh tinh chỉ cần đứng không động đậy cũng có thể dùng chiếc lưỡi để ném bóng vào rổ. Nhưng giống các loại động vật này chỉ có thể xem là bình thường, một chút cũng không phải là khổng lồ. Con rùa biển trong thiết bị giám sát này là cự thú hệ tinh thực sự.

Thân thể khổng lồ từ từ di chuyển ra hướng đảo nhỏ, phát ra âm thanh ầm ầm, hình ảnh của thiết bị giám sát liên tục rung chuyển. Một vài thiết bị giám sát bị đạp trúng, màn hình liên tục mất đi. Vẫn còn có thể hoạt động bình thường chỉ còn lại hai cái trên không trung.

“Ngôi nhà này của tôi không tệ chứ.” Hứa Đại Bằng cười ha hả: “Diện tích tuy không lớn nhưng dựa vào tiêu chuẩn kiến trúc vật ẩn náu cấp 4. Cậu xem động tĩnh bên ngoài to như vậy nhưng trong này một chút cảm giác cũng không có.”

“Đúng đó, hiệu ứng cách âm rất tốt.” Mạnh Lâm nháy mắt: “Tiểu ca, cậu có muốn thử không....”

Nhìn đôi vợ chồng quái dị này, Lý Mục bây giờ không hoài nghi rằng hai người họ đang lừa hắn vào tròng nữa mà nghi ngờ hai người này mắc bệnh tâm thần.

Tiêu chuẩn vật ẩn náu cấp 4 đích thực rất mạnh, động đất cấp 4, 5 cũng không có quá nhiều cảm giác. Nhưng mấy người mở to mắt xem thử hình dáng của thằng nhóc to lớn ở bên ngoài đó được không, nếu mà nổi điên lên, đừng nói là phá vỡ chỗ ẩn náu này, cả cái hòn đảo nhỏ này cũng bị tháo dỡ.

“Có lối đi bí mật nào rời khỏi không?” Lý Mục ôm tia hi vọng cuối cùng hỏi.

“Trước khi thằng nhóc đó rời khỏi, không một ai có thể rời đi.” Hứa Đại Bằng nói: “Nhưng cậu không cần lo lắng, thằng nhóc đó chỉ đến để đẻ trứng thôi, sáng mai sẽ rời khỏi.”

“Đẻ trứng?” Lý Mục rùng mình, liếc nhìn con rùa biển trong thiết bị giám sát, lại nhìn đôi vợ chồng tâm thần trước mặt mình, trong lòng chợt hiện ra một ý nghĩ.

“Con rùa biển khổng lồ này thường xuyên đến à?” Lý Mục hỏi.

“Không thường xuyên.” Hứa Đại Bằng cười đầy ẩn ý: “Một năm một lần.”

“......” Lý Mục lập tức không nói nên lời nữa,

Bây giờ hắn rốt cuộc cũng hiểu được hai người này tại sao có nguyên năng cấp B mà lại từ bỏ môi trường thoải mái trong thành phố để đến nơi hoang đảo này sinh tồn. Gì mà bệnh tâm thần chứ, rõ ràng là quá tinh ranh. Rủi ro đương nhiên là có nhưng lợi ích thì còn nhiều hơn nữa.

Cự thú hệ tinh là sự uy hiếp lớn nhất đối với loài người nhưng đồng thời là nguồn thực phẩm chủ yếu nhất. Chất lượng luôn tỉ lệ thuận với hình thể, hình thể càng to lớn thì chất lượng càng cao. Ví dụ như hình thể loại rùa biển đó, thường chỉ cung cấp cho quân đội, nhà hàng cao cấp thông thường cũng ăn không được. Nhưng vẫn còn một loại thực phẩm, càng quý giá hơn cả thịt cự thú.

Đó chính là trứng thú.

Động vật biết bay rất ít có loại thân hình to lớn, cự thú đẻ trứng hệ tinh vô cùng ít khiến cho trứng thú rất hiếm hoi. Hiện tại giá cả trên thị trường đã vượt mức giá vốn có của nó rất nhiều. Trứng thú đã không đơn thuần là thực phẩm nữa mà là một vật xa xỉ để thể hiện vị thế.

Liên bang quy định bất kỳ ai bất kỳ tổ chức nào cũng không được nuôi cự thú hệ tinh dưới bất kỳ danh nghĩ nào nên nếu muốn có được trứng thú quý giá chỉ có thể đến bên ngoài hoang dã tìm kiếm. Chưa nói đến hang ổ của cự thú khó tìm thế nào, tìm được rồi cũng có thể phí hoài công sức. Vì trong lúc chiến đấu kịch liệt, các trứng thú rất mong manh nên dễ bị vỡ.

Nhưng đôi vợ chồng trước mặt Lý Mục này lại tìm ra được một nơi tốt thế này.

Sau khi đẻ trứng, rùa biển sẽ không ở lại giữ mà sẽ rời đi. Như vậy họ có thể thong thả lấy được trứng rùa biển. Còn cách làm ăn một vốn buôn lời này có bị người khác ganh ghét không, Lý Mục tin rằng hai vợ chồng này rất thông minh, sẽ không thể không có bất kỳ sự xem xét nào.

“Chỗ này của hai người cách thành phố Dạ Đảo chỉ có hơn 200 km thôi, sinh vật khổng lồ như vậy xuất hiện, quân đội đồn trú không phản ứng gì à.” Lý Mục nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì vụ buôn bán này có sự tham gia của nhân vật lớn.”

“Tiểu ca rất thông minh.” Mạnh Lâm cười kha khả: “Chúng tôi chỉ lấy 30%, còn lại 70% là của bộ tư lệnh lính canh thành phố Hạ Đảo.”

Lý Mục giơ ngón tay cái lên.

Bộ đội lính canh chính là quân đồn trú, cơ bản sẽ không đảm nhiệm nhiệm vụ chiến tranh. Địa vị không bằng đội hạm hệ tinh nhưng ở địa phương tuyệt đối là kẻ cầm đầu.

Chỉ là thu lợi 30% trứng thú cũng đủ để khiến người ta ganh ghét. Nhưng 70% đưa cho quân đồn trú, những vật này đều được xem là tài sản quân đội. Cho dù người khác có ganh ghét thế nào cũng không tùy tiện hành động. Đương nhiên nếu tiết lộ thân phận Lý nhị thiếu gia, vậy thì lại là một việc khác nữa.

“Thực ra việc này không có bao nhiêu người biết được bao gồm cả khoa trưởng của nhà cậu cũng không rõ.” Hứa Đại Bằng nói: “Nếu hôm nay không phải người vừa hay gặp phải, chúng tôi cũng sẽ không nói ra.”

“Yên tâm, tôi biết cũng sẽ không nói lung tung đâu.” Lý Mục nói: “Để báo đáp, xin hai vị sắp xếp cho tôi một căn phòng. Đợi thằng nhó đó đẻ trứng xong rồi mới gọi máy phi hành đưa tôi đi.”

Lý Mục rất thiếu tiền nhưng cách buôn bán này hắn tuyệt đối không làm. Lợi ích đều là tương xứng, không có ai cho không lợi ích cả, chỉ cần Lý Mục đưa tay ra nhất định sẽ có người dùng thân phận của hắn mà làm to chuyện. Cho dù không có ông cha cục trưởng đại công vô tư, Lý Mục bản thân cũng không muốn có sự phiền phức này.

“Phi hành viên đưa cậu đến đã đi rồi nhưng ngày mai có người của quân đồn trú sẽ đến nhận hàng, lúc đó đưa cậu lên luôn là được.” Hứa Đại Bằng có chút bất ngờ về sự biết điều của Lý Mục, trao đổi ánh nhìn với Mạnh Lâm, nói: “Không cần gấp gáp mà nói đến việc báo đáp, nhưng bây giờ rãnh rỗi chúng ta có thể bàn về việc di dân.”

“Thôi đi.” Lý Mục không vui vẻ, nói: “Giữ lấy một ngọn núi vàng này, kẻ ngốc mới đồng ý di dân. Nếu sớm biết việc của hai người, tôi sẽ không đến mà bỏ phí công sức.”

Hứa Đại Bằng và Mạnh Lâm lại cười.

“Thôi, hai người bàn đi, tôi đi nấu cơm.” Mạnh Lâm nháy mắt, vặn cái eo thon thả đi vào trong nhà bếp.

Hứa Đại Bằng kéo Lý Mục đến ghế sô pha ngồi xuống, mở lời: “Nếu cậu đến sớm hơn một tháng thì tuyệt đối là bỏ phí công sức. Nhưng hôm nay cậu đến, chúng tôi quả thật có thể bàn ...”

“Sao?” Lý Mục quan tâm ngay: “Buôn bán của hai người không làm được nữa à?”

“Như cậu nói đó, đây là một ngọn núi vàng, người ganh ghét không chỉ có một hai người. Tuy là hai chúng tôi phát hiện nhưng có thể giữ được 10 năm đã là phước đức của tổ tiên rồi. Nếu tiếp tục, đa phần sẽ có chuốc phiền phức vào người. Dù cậu không đến thì chúng tôi cũng đang dự tính dọn nhà.” Hứa Đại Bằng cười hi hi:

“Nhưng 4 đứa con đang ở trường trong thành phố, hai chúng tôi thường xuyên ở trên đảo, trong thành phố không có ai quen biết. Nghĩ qua nghĩ lại, vẫn là đi tìm một nơi mới bắt đầu lại từ đầu.”

Hứa Đại Bằng không tiếp tục nói thêm, Lý Mục cũng không hỏi nhiều nữa. Hai người đều là người thông mình, không cần nói quá rõ.

Lý do Hứa Đại Bằng nói việc này cho Lý Mục biết là vì vừa hay gặp phải rùa biển đẻ trứng, muốn giấu cũng giấu không được. Bên cạnh đó càng muốn đẩy thuyền theo nước, mượn người của cục di dân xử lý nhanh gọn việc này. Dù sao thì di dân cũng phân trước sau, tốt nhất có thể kịp đợt đầu tiên để tránh đêm dài lắm mộng.

Đối với tâm tư của hai vợ chồng này, Lý Mục đương nhiên hiểu rất rõ.

Quá rõ ràng, trong một tháng này xảy ra một vài chuyện hoặc có nhân vật lớn nào đã để ý đến nơi này hoặc người chống lưng lúc trước xảy ra vấn đề. Tóm lại là không thể tiếp tục giữ nơi này.

Nhưng rời khỏi hoang đảo cũng có nghĩa là ít đi một chiếc bùa hộ thân. Những năm nay người chú ý đến họ tuyệt đối không ít, mất đi sự bảo vệ của phía quân đội, phiền phức phía sau nhất định không ít. Để lo sợ mà sống qua ngày thì thà đến nơi mới khai hoang còn tốt hơn.

Ở lại hoang đảo nhỏ này nhiều năm như vậy, kinh nghiệm khai hoang nhất định có. Vả lại số tiền kiếm được lúc trước cũng đủ để họ có được một sự khởi đầu tốt. Nói không chừng nếu nhiều năm sau lại trở thành hạo môn mới.

Trong cuộc nói chuyện tiếp theo đó, Lý Mục nhắc cũng không nhắc đến con rùa biển khổng lồ đó, chỉ bàn vấn đề di dân với Hứa Đại Bằng. Còn Hứa Đại Bằng nhiều lần ám thị cho lợi ích, Lý Mục càng không để trong lòng.

Vì những việc khác đều không liên quan đến Lý Mục, phạm vi công việc của hắn chỉ giới hạn trong việc di dân. Đối với nguyên nhân tại sao di dân của đối phương hoàn toàn không có bất kỳ liên quan gì với hắn. Không cần biết nhà Hứa Đại Bằng hay là cục di dân cũng chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của Lý Mục thôi.

Lý Mục chưa từng nghĩ đến bản thân phân phát triển gì, chỉ muốn nhanh chóng vượt qua khoảng thời gian này, tiếp tục trở lại làm nhị thế tổ của mình. Những lợi ích mà Hứa Đại Bằng cho người bình thường xem sẽ động lòng nhưng so với tiền sinh hoạt của Lý Mục lúc trước cả một con số 0 cũng không bì được.

Đầu óc của nhị thiếu gia rất tỉnh táo, nhưng chỉ là có một điểm không ngờ đến.

Con rùa biển khổng lồ đó không phải đến đẻ trứng.