Thần thông thì đúng là bị Cục trưởng thu lại rồi đó.
Nhưng thu xong không bao lâu lại thả ra. Nhưng lần này không phải để trước cửa nhà mà là Cục trưởng đại nhân không áp chế được hồng hoang chi lực trực tiếp đưa từ bán cầu đông sang bán cầu tây.
Sau khi Lý Huyền Thông biết được chân tướng của việc thông qua nghị án chiến tranh, ngồi nguyên tư thế trong văn phòng một tiếng đồng hồ.
Thông thường, khi con trai gây chuyện thường lão tử chỉ có hai loại phản ứng. Nếu làm tốt thì vui mừng, làm việc tệ hại thì giận dữ. Nhưng cảm nhận của Lý Huyền Thông thì sao, cũng không biết bản thân nên mừng hay nên giận. Chỉ cảm thấy đang kìm nén một luồng tà lửa, muốn phát mà phát không ra được.
Về phương diện vui mừng thì không cần nói, Lý Mục xem như là dùng một thương thức vô cùng thông minh giải quyết một vấn đề nan giải cho Lý Huyền Thông. Những nghị viên đó cho dù trong lòng bất mãn nhưng cũng không có bất kỳ lý do chính đáng gì để bày tỏ kháng nghị. Dù sao đi nữa Lý Mục cũng chỉ đến nhà ăn cơm mà thôi, thứ nhất là không phạm pháp thứ hai là không vi phạm kỷ luật, không ai tìm ra được lý lẽ.
Còn về phương diện tức giận là phương pháp thông minh này thực ra là vô lại, hoàn toàn là chiêu trò lưu manh đến đòi nợ. Đúng là đã giúp được Lý Huyền Thông một việc lớn nhưng bản thân Lý Mục lại một lần nữa lưu danh xấu.
Tuy nhị thiếu gia Lý từ trước đến nay đều với đức hạnh này, mọi người cũng sớm đã không thấy gì kỳ lạ. Nhưng vấn đề là bây giờ Lý Huyền Thông đã không còn dùng ánh nhìn cũ để xem con trai nữa. Sự kỳ vọng đối với đứa con trai này càng không thể giống như lúc trước.
Lý Huyền Thông muốn đưa Lý Mục lên nhưng cứ tiếp tục như thế thì làm sao lên được chứ? Đến lúc đó đừng nói đến việc không thuyết phục được dân chúng, chỉ bị người khác lấy làm trò cười thì cũng bị cười đến chết.
Nên Lý Huyền Thông nghĩ Lý Mục vốn cố tình làm thế.
Bề mặt thì cống hiến quên mình nhưng thực tế là không muốn vươn lên nên mới dùng phương pháp tự làm ô danh bản thân để giúp cha. Người khác đều muốn thăng quan phát tài nhưng thằng nhóc này chỉ muốn được ăn no là đủ.
Sau khi Lý Huyền Thông suy nghĩ thâu đêm tìm ra một phương pháp hạ tầng này.
Vào ngày thứ hai kể từ khi các nghị viên đến Tổng cục hành tinh náo loạn, Lý Mục bị đích thân Vương Toàn đưa đến thành phố Hạ Đảo.
Thành phố Hạ Đảo là nơi trung tâm hành chính của 23 khu, tọa lạc tại chính giữa biển lớn, là một thành phố hải đảo. Phong cảnh đẹp vô cùng, là một trong những thành phố du lịch nổi tiếng của Lôi Vân tinh. Những du khách của hành tinh khác khi đến Lôi Vân tinh du lịch thì thành phố Hạ Đảo là nơi nhất định phải đến.
Nhưng đưa Lý Mục đến đây không phải để hắn đến hưởng thụ đâu.
“Cha à, cha rốt cuộc có phải là cha ruột của con không, tại sao cứ lấy con trai ra làm trò đùa thế.”
Bước ra trạm hãng không thành phố Hạ Đảo, nhìn thấy trước mắt tòa thành phố đẹp đẽ này, trong lòng Lý Mục đầy buồn bã.
Kinh tế của thành phố Hạ đảo rất phồn vinh nhưng dưới lớp áo phồn vinh bên ngoài còn ẩn chứa một vài vấn đề.
Những năm gần đây do nhân khẩu gia tăng, cộng thêm du khách đến nghỉ dưỡng ngày càng nhiều, thành phố đã sắp bão hòa. Theo luật liên bang, thành phố Hạ Đảo phải di dân 5% đến tinh cầu mới để phát triển.
Không tính đến quân đội, nhân khẩu cả Lôi Vân tinh là 100 triệu hơn một tí. 50 khu hành chính, bình quân mội khu hành chính là 2 triệu hơn. Như vậy chia bình quân ra thì mỗi thành phố nhân khẩu thường trú có 100 nghìn người đã là nhiều rồi. Thành phố Hạ Đảo có nhân khẩu 80 nghìn hơn, 5% tức là khoảng 4000 người.
Nghe thì có vẻ không nhiều mấy nhưng việc này lại khiến cho thị trưởng thành phố Hạ Đảo cho đến trưởng quan hành chính thứ khu 23 sầu não.
Phát triển một tinh cầu mới tức là một cơ hội mới, như nhà Lý và nhà Bắc Môn bây giờ, vào 500 năm trước khi Lôi Vân tinh mới bắt đầu khai phá cũng chỉ là kẻ di cư hành tinh bình thường thôi. Nhưng cũng không phải ai cũng thích xa quê hương đi đào vàng, đặc biệt là khi đã có một môi trường và cơ nghiệp ổn định rồi.
Thành phố Hạ Đảo lấy nghề du lịch làm chính, chỉ cần mở một nơi phong tình, thêm chút đặc sản là có thể kiếm tiền nuôi gia đình, cộng thêm môi trường lại tốt, cuộc sống ở đây rất thoải mái. Những khu không phát triển như tân tam khu cũng vì vấn đề di dân mà tạo phản, thành phố Hạ Đảo này càng không có bao nhiêu người muốn đến ngoại tinh cần khai hoang.
Trước mắt thấy sắp gần đến thời hạn nhưng thành phố Hạ Đảo còn một nửa số lượng di dân chưa hoàn thành. Trưởng quan hành chính Cố Nguyên Thái vì vấn đề này mà đến thành phố Bắc Môn, muốn xin với Tổng cục xem có thể kéo dài thời hạn hoặc giảm số lượng di dân không.
Đại Cục trưởng Lý tất nhiên không đồng ý nhưng cảm thấy đây là cơ hội tốt để rèn luyện con trai. Nên lấy bút viết vài chữ, lần đầu tiên lấy quyền mưu tư, đặt Lý Mục dưới danh nghĩa Cục di dân, điều ra thành phố Hạ Đảo.
Vấn đề di dân cả trưởng quan hành chính địa phương cũng rất đau đầu mà lại để Lý Mục trực tiếp đứng tuyến đầu cho thấy Cục trưởng đại nhân đã hạ một quyết tâm như thế nào.
Nhưng Lý Mục đến thành phố Hạ Đảo, áp lực công việc lớn chỉ là phụ, quan trọng hơn là có một nguyên nhân, vì ở đây thuộc phạm vi thế lực nhà Bắc Môn.
Trưởng quan hành chính khu Cố Nguyên Thái là cậu nhỏ của Bắc Môn Bạt La, một nửa đơn vị thương nghiệp của thành phố Hạ Đảo đều trực thuộc tập đoàn Bắc Môn. Một nửa còn lại ít nhiều cũng có sự liên quan.
Nếu là ở các nơi khác, Lý Mục sẽ còn tiếp tục đến các gia tộc mà ăn chực nhưng ở đây Lý Mục tuyệt đối không dám tùy tiện để lộ thân phận.
Vở kịch oán phụ chửi mắng tên đàn ông thối tha ở quán trà lần trước, người tinh mắt cũng biết chỉ là đóng kịch. Nhưng vở kịch này vô tình như đánh vào mặt nhà Bắc Môn.
Nhà Bắc Môn không chỉ định đối tượng liên hôn, nếu những hành vi náo loạn của Lý Mục bị truyền ra ngoài sẽ khiến người khác cho rằng con gái nhà Bắc Môn khó nuốt cỡ nào mà cả kẻ vô dụng như Lý Mục cũng không chịu cưới.
Bây giờ Lý Mục đã đến địa bàn nhà Bắc Môn, đừng nói đến việc đến nhà ăn chực, không bị giết làm thịt ăn cơm là may lắm rồi.
Cục trưởng đại nhân hành động rất quyết đoán, Lý Mục không kịp trở tay. Đứng trước cửa trạm hàng không buồn bã một hồi thì cũng đành phải đi bước nào hay bước đó, đến Cục di dân phân cục thành phố Hạ đảo báo danh trước. Nhưng khi đến nơi mới phát hiện đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn của cha.
Lý Mục vốn nghĩ công việc di dân tuy không dễ thực hiện nhưng đãi ngộ phúc lợi nhân viên nhà nước cũng khá tốt. Ở chung cư tập thể ăn cơm công sở, tiền lương lại còn có dư. Nhưng thực tế thì……
“Nhân viên tạm thời?!!!”
Lý Mục vô cùng kích động: “Không phải chứ?”
“Cậu đến báo danh mà không biết mình làm công việc gì à?” Nữ nhân viên tiếp đón nhìn tài liệu của Lý Mục: “Cậu còn là tốt nghiệp đại học hệ tinh nữa, sao lơ mơ thế.”
Đại học hệ tinh liên bang, là trường bậc nhất của liên bang Atlantis, nếu so với trường quân đội đệ nhất liên bang thì là một văn một võ, ở tất cả hành tinh đều không có chi nhánh. Hơn một nửa quan chức chính phủ cấp cao của liên bang và lãnh đạo doanh nghiệp nổi tiếng đều xuất thân từ hai trường này.
Vì không muốn để lộ thân phận, Lý Huyền Thông nhất định sẽ thay đổi thông tin trong tài liệu, nhưng học lực trường đại học hệ tinh là thật. Hơn nữa không phải đi cửa sau vào được mà là bằng “thực lực” đi vào.
Đại học hệ tinh liên bang, chuyên môn văn học cổ đại, Lý Mục.
Ở thế giới hiện tại, lịch sử có một thời kỳ chân không khá dài. Đặc biệt là khi mở ra kỷ nguyên thời đại phát triển hệ tinh, hoàn toàn có thể nói là lịch sử trống rỗng. Nếu Lý Mục xuyên không đến tương lai, địa cầu sẽ là ở trong giai đoạn lịch sử đó.
Đối với việc nghiên cứu quá khứ cổ xưa, Lý Mục không có hứng thú gì. Nhưng có rất nhiều học giả ở thế giới này cực kỳ say mê lịch sử trống rỗng. Đặc biệt là văn học cổ xưa, chỉ là những câu rời rạc cũng có thể khiến cho các học giả mất ăn mất ngủ đi nghiên cứu.
Vì thế Lý Mục năm đó chỉ viết ra câu thơ với trình độ thập lại thủ sàng tiền minh nguyệt quang đã khiến cho các giáo sư văn học vô cùng kinh ngạc, cuối cùng phá lệ được tuyển vào.
Nhưng đáng tiếc là ngoài những lão giáo sư xui xẻo ra, vốn không có nhiều người để tâm đến thơ từ ca phú. Nhiều nhất thì cũng luyện viết bút lông bồi dưỡng một chút. Thậm chí trong mắt một vài người, văn học cổ đại vốn là học thuật rác rưởi, học thứ đó hoàn toàn lãng phí thanh xuân lãng phí sinh mệnh, vừa hay kẻ vô dụng Lý Mục thích hợp vô cùng.
Nhưng dù sao đi nữa, học lực trường đại học hệ tinh là sự thật, trong cuộc đời đầy sỉ nhục của Lý Mục, đây là một điểm sáng. Nhưng bây giờ, duy nhất điểm sáng này cũng trở thành lý do xem thường hắn của người xung quanh.
Lý Mục hiện tại không muốn vì chuyện nhỏ này mà áp bức nhân viên tiếp đãi, hắn chỉ muốn quan tâm đến vấn đề nhân viên tạm thời.
Đường đường là sinh viên tốt nghiệp đại học hệ tinh, nhị công tử của nhà Cục trưởng Tổng cục hành tinh mà lại đến một thị cục làm nhân viên tạm thời, đây quả thật là một trò hề.
“Tôi nói đại tỷ à, chị xem rõ ràng một chút, có phải có chỗ nào sai sót không.” Lý Mục chỉ vào gương mặt của mình: “Tôi lên là Lý Mục, Lý của bộ mộc, Mục là trong chữ mục trường, hộ khẩu ở thành phố Bắc Môn....”
“Cậu nghi ngờ tôi sai à, tôi còn đang nghi ngờ cậu nhầm chỗ nào nữa đó.” Nữ nhân viên rất không hài lòng bị gọi là đại tỷ, mặt sầm lại mà trả lời:
“Người được phân đến chỗ chúng tôi rất nhiều nhưng nhân viên tạm thời đều chỉ tuyển ở địa phương, chưa từng nghe có người bị điều từ ngoài vào. Tôi không biết cậu có mối quan hệ gì nhưng ở đây tốt nhất cậu nên tuân theo quy định. Nếu không cho dù là con trai Cục trưởng thì cũng không tránh khỏi...”
Từ lúc báo danh xong ở Cục di dân ra, Lý Mục lau nước bọt trên mặt, trong lòng không yên.
Cục trưởng là gì chứ, ta mà nói ra nhờ quan hệ gì thì dọa chết ngươi. Nhưng cái quan hệ chết tiệt này, ta thà không có còn hơn. Cha ơi là cha, cha có phải là cha ruột của con không, ngay cả chiêu nhân viên tạm thời cũng dùng đến.
Lý Mục cảm thấy hoặc bản thân thực sự cần phải đi xét nghiệm ADN.