Chương 10: Cục Trưởng, Tha Cho Tôi Đi!

CHƯƠNG 10 CỤC TRƯỞNG, THA CHO TÔI ĐI

Một tháng sau, ở Tổng cục hành tinh.

Xe số 1 chạy vào trong đại viên Tổng cục, Vương Toàn xuống xe từ vị trí lái.

Vương Toàn ở nhà Lý là quản gia, ở Tổng cục hành tinh là tài xế riêng của Cục trưởng. Sau khi Vương Toàn mở cửa xe, Lý Huyền Thông không xuống xe mà ngồi sau xe thẫn thờ.

Lý Huyền Thông rất ít khi như vậy nhưng chuyện hôm nay thật sự quá kỳ lạ.

Hắn vừa mới từ hội nghị trở về, trên buổi họp đã thuận lợi thông qua nghị án chiến tranh tuyên chiến tân tam khu.

Vấn đề tân tam khu là trọng điểm công việc gần đây của Lý Huyền Thông, vì việc này mà ông ta không biết đã mất đi biết bao nhiêu tâm sức. Nhưng hôm nay thông qua nghị án chiến tranh khiến ông ta không kịp phản ứng.

Hội nghị chủ yếu do quan viên về hưu và những nhân vật các giới trong xã hội mà hình thành, tỉ lệ quan viên tại chức rất ít, Tổng cục Cục trưởng trong hội nghị không có tiếng nói lớn. Cộng thêm tân tam khu không phải sự kiện độc lập, có rất nhiều phương diện liên quan đến lợi ích cực kỳ lớn nên nghị án chiến tranh vẫn luôn chưa được thông qua.

Đã sớm từ một tháng trước, Lý Huyền Thông đã từ bỏ hi vọng đối với hội nghị và âm thầm họp kính với phía quân đội cấp cao chuẩn bị tìm ra sự đột phá bên phía quân đội. Lý Huyền Thông vốn đã bàn ổn thỏa với Tổng tư lệnh đội hạm Bắc Môn Bạt La, chỉ còn thiếu vài việc cần chuẩn bị tiếp theo, hôm nay đến hội nghị cũng chỉ là một hình thức mà thôi.

Nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng lại được thông qua.

Nhìn giấy tờ trên tay, Lý Huyền Thông cảm thấy bản thân như đồ ngốc. Nếu sớm biết có thể thông qua thì tại sao phải giằng co với Bắc Môn Bạt La lâu như vậy, còn thiếu chút nữa kéo luôn con trai của mình vào. Đám người hội nghị đó rốt cuộc đang làm gì vậy, cố tình lấy ông ta ra làm trò vui à?

Nhưng bất kể thế nào, nghị án được thông qua là chuyện tốt. Xuống xe dặn dò vài câu cho Vương Toàn, Cục trưởng Lý đi thẳng vào tòa nhà văn phòng.

Vương Toàn đang chuẩn bị đi đỗ xe, bên ngoài cửa đại viên đột nhiên đi vào hơn mười mấy chiếc xe nổi, một đám người từ trong xe bước ra. Nhìn thấy Vương Toàn đứng ở đó, những người đó gấp gáp muốn đi đến, kết quả bị cảnh vệ ngăn lại, lập tức trở nên ồn ào.

“Không biết tà à? Xê ra mau.”

“Tiểu huynh đệ thông cảm, tôi chỉ muốn đến gặp Cục trưởng, một lát thôi....”

“Vương tiên sinh, Vương tiên sinh nhờ ông qua đây một chút....”

Tuy không phải tất cả mọi người đều quen nhưng không một ai là gương mặt lạ, Vương Toàn đều nhận ra, toàn bộ đều là nghị viên của hội nghị.

Thân phận của nghị viên rất cao quý nhưng đại viên Tổng cục hành tinh càng không phải là một nơi tầm thường. Nếu không phải nhân viên ở đây thì cho dù địa vị cao cỡ nào cũng phải đăng ký. Có vào trong được không càng phải xem họ đến để làm gì, có hẹn trước không. Và trong tiếng ồn ào, không khó đoán ra những người này đến gặp Cục trưởng, nhưng lại không hẹn trước nên cảnh vệ cản lại không cho vào trong.

Nếu là những việc khác của Tổng cục, Vương Toàn nhất định sẽ không quản. Nhưng nhiều người như vậy đến tìm Lý Huyền Thông lại có một người gọi ông ấy, ít ra phải làm rõ chuyện gì đang xảy ra.

“Các vị, mọi người đến có chuyện gì sao?” Vương Toàn đi đến trước cửa, hỏi một cách rất khách sáo.

Vương Toàn chỉ là muốn thăm dò chứ không thực sự nghĩ họ sẽ nói.

Tuy tất cả mọi người đều biết ông ta là người được Lý Huyền Thông tin tưởng nhất nhưng dù thế thì vẫn là gia thần chứ không phải quan viên chính phủ. Nếu là vấn đề lợi ích gia tộc, tìm hắn nhất định sẽ không sai. Nhưng với mặt công việc chính phủ thì rất khó giúp được gì.

Nhưng khiến cho Vương Toàn bất ngờ là các nghị viên vừa nghe xong lời của ông ta, đột nhiên trở nên vui mừng.

“Có việc có việc, có việc gấp.”

“Vương tiên sinh có thể qua đây nói chuyện một chút không...”

Những người này cũng không vào trong sân mà kéo Vương Toàn đến bên ngoài, tìm một nơi tụ lại.

Cũng may là cảnh vệ biết được thân phận của những người này, nếu không ở trước cửa Tổng cục tụ tập một đám người, còn đứng ở đấy thì thầm to nhỏ, rất khó không hoài nghi họ đang tụ tập phi pháp.

“Vương tiên sinh.” Một nghị viên khách sáo nói: “Ông xem, nghị án chiến tranh hôm nay đã thông qua rồi, Cục trưởng chắc là rất vui nhỉ.”

“Việc này ....” Vương Toàn chau mày: “Các vị, tôi chỉ là một tài xế trong Cục trưởng thôi. Việc thảo luận nghị án của hội nghị là bí mật nhà nước, Cục trưởng sẽ không nói với tôi đâu, tôi cũng sẽ không hỏi. Nếu các vị muốn hỏi chuyện này thì chỉ có thể trực tiếp đi hỏi Cục trưởng.”

“Vương tiên sinh khiêm tốn quá rồi.” Một nghị viên cười nói: “Ai mà không biết ông là người được tín nhiệm nhất của Cục trưởng, chúng tôi không cậy vào ông thì còn cậy vào ai nữa.”

“Xin lỗi, tôi thực sự không biết.” Vương Toàn đã bắt đầu nghi ngờ những người này có âm mưu, cố tình lập kế cho gia chủ. Nói xong muốn nhanh chóng bỏ đi nhưng bị các nghị viên kéo lại.

“Vương tiên sinh bớt giận, bớt giận, chúng ta không nói việc này nữa, không nói nữa.” Một nghị viên khác nhanh chóng nói: “Nhưng việc này của chúng tôi quả thật chỉ có ông mới giúp được thôi.”

“Tôi nói rồi, tôi chỉ là tài xế trong Cục trưởng thôi.” Vương Toàn nhấn mạnh: “Về phía việc nhà nước, các vị tùy tiện tìm một quan viên nào đó trong Tổng Cục cũng giỏi hơn tôi.”

“Không chỉ có việc nhà nước....” Các nghị viên nhìn nhau một cái, một người to gan cắn răng rồi hạ thấp giọng nói: “Vương tiên sinh, chúng tôi biết lúc trước có vài chuyện không suy nghĩ kỹ nên khiến cho Cục trưởng giận nhưng bây giờ chúng tôi đã tỉnh ngộ rồi, nghị án cũng đã được thông qua, Cục trưởng có phải có thể cao đài quý thủ, tha cho chúng tôi được không...”

Vương Toàn càng chau mày: “Là ý gì thế?”

“Cũng đến nước này rồi, ông cũng không cần giả vờ nữa.” Một nghị viên khác cười khổ: “Trong một tháng nay, Cục trưởng phái nhị thiếu gia của nhà hết lần này đến lần khác đến thăm nhà, tín hiệu cảnh cáo cũng quá rõ ràng, ông không thể không biết chứ?”

“Hả?” Vương Toàn ngơ ra một lúc rồi nói: “Có chuyện này sao?”

Các nghị viên nhìn nhau, cảm thấy vẻ mặt Vương Toàn dường như không phải đang giả vờ, đều thờ dài trong lòng. Cục trưởng đúng là Cục trưởng, tòa phủ này càng ngày càng thâm sâu rồi, cả Vương Toàn cũng bị che giấu việc này. Nhưng như vậy cũng đúng, nếu lúc sau có người tính sổ thì càng không tìm ra được chứng cứ.

Mọi người suy nghĩ một lúc, dù gì thì cũng đã nói đến đây rồi thì dứt khoát nói rõ ràng cho Vương Toàn nghe. Lập tức bỏ xuống sự dè dặt liên tục kể lể.

Vương Toàn nghe các nghị viên kể lại, sắc mặt lộ vẻ vui mừng.

Bên cạnh Lý Mục luôn có nội vệ âm thầm đi theo bảo vệ, nhất cử nhất động đều được ghi lại. Tuy đi hết nhà này nhà kia để ăn chực thật không ra gì nhưng vừa hay hợp với phong cách không đáng tin cậy của Lý Mục. Thêm nữa việc bị cắt phí sinh hoạt người ngoài vốn không ai biết được nên nội vệ chỉ ghi nhận lại chứ không cố tình hồi báo.

Còn phía Lý Huyền Thông, Tổng cục hành tinh có rất nhiều việc, Vương Toàn cũng rất bận nên không cố tình hỏi. Chỉ nghĩ đến khi Lý Mục không chịu được nữa tự động đến tìm họ. Kết quả không ngờ Lý Mục lại tìm ra được một cách là đến nhà người ta ăn chực.

Đối tượng bị ăn chực đều là nghị viên thì cũng dễ hiểu thôi.

Tuy có giao lưu với nhà Lý có rất nhiều người nhưng quan viên chính phủ đa số đều có tình hình giống Lý Huyền Thông, vì công việc quá bận rộn nên ít có cơ hội về nhà ăn cơm. Chỉ có các nghị viên trong hội nghị, công việc mỗi ngày ngoài việc họp thì vẫn là họp, tần suất về nhà ăn cơm đương nhiên cao hơn. Nhị thiếu gia Lý muốn ăn chực mà không ăn của họ thì còn ai nữa?

Cả nội vệ nhà Lý cũng không nghĩ đến chiêu ăn chực này, các nghị viên càng không nghĩ đến. Nhưng thân phận của các nghị viên này cũng có cách nghĩ khác với nội vệ. Nội vệ không xem đó là vấn đề, còn họ thì không thể không nghĩ nhiều.

Nếu là ngày thường thì có lẽ sẽ tốt hơn nhưng đúng ngay lúc đề tài chính trị đang nhạy cảm. Bất kỳ một nghị viên nào cũng sẽ cho rằng hành vi của Lý Mục không đơn giản là hành vi kỳ lạ, mà chỉ suy nghĩ nhiều hơn về ý nghĩa sâu xa đằng sau.

Là cụ thể việc gì thì không dễ đoán nhưng đằng sau nhị thiếu gia Lý là ai thì quá dễ đoán.

Cục trưởng Tổng cục hành tinh Lý Huyền Thông.

Lý Huyền Thông luôn rộng lượng, chưa bao giờ vì vấn đề chính kiến mà báo thù ai. Nhưng lúc trước chưa có không có nghĩa là sau này cũng không. Là một người lãnh đạo cao nhất của Lôi Vân tinh, gia chủ đệ nhất hạo môn muốn làm chết những nghị viên nhỏ này thì quá dễ dàng.

Nếu trực tiếp uy hiếp dụ dỗ cái gì thì các nghị viên còn có thể kháng chiến. Nhưng người ta chỉ là kêu con trai đến nhà ăn cơm thôi thì làm được gì? Tố cáo hắn tham ô hay nhận đút lót?

Nhưng cho dù không suy nghĩ theo hướng này thì cũng không ai muốn cho Lý Mục đến nhà ăn cơm.

Lý Mục là người như thế nào, điều đó ai cũng thấy rõ. Ăn một bữa cơm không là gì cả nhưng không chịu được tên này cách vài ngày lại đến. Cứ như con chồn hôi đến nhà chơi, ngày tháng dài lắm không ai chịu nỗi.

Tuy trong đám hội nghị cũng không thiếu những người có cốt khí nhưng loại người này rất ít. Không phải tất cả mọi người đều có khả năng đối kháng một Cục trưởng Cục hành tinh lộ rõ răng nanh, thêm một thiếu gia hạo môn mang danh tiếng xấu.

Thế nên, hôm nay trong lúc thẩm nghị lần nữa về vấn đề nghị án chiến tranh, thông qua một cách rất thuận lợi.

Sau khi thông qua nghị án, không ít nghị viên cũng đến tìm Lý Huyền Thông để biểu công buôn hòa. Nhưng Cục trưởng đại nhân vốn không biết nội tình, đương nhiên không thể cho sự phản hồi như các nghị viên mong muốn. Mọi người càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu, một vài người sốt sắng nên trực tiếp đuổi theo đến Tổng cục.

Cũng may lần đầu đến lại gặp ngay phải Vương Toàn, nếu Lý Huyền Thông tiếp tục thêm vài ngày, cứ để cho Lý Mục tiếp tục ăn chực, chỉ e rằng người đến Tổng cục sẽ ngày càng nhiều.

Các nghị viên chỉ có một mục đích, chỉ một câu.

Cục trưởng, tha cho tôi đi!