Thực tế khác một chút so với cách nghĩ của Lý Huyền Thông nhưng lại không khác nhiều là mấy. Lý Huyền Thông phong tỏa kinh tế con trai, lần này quả đúng là có hiệu quả.
“Thiếu gia, đến giờ dùng bữa rồi.” Thượng Quan Ngọc Nhi bưng một dĩa bánh kem, âm thanh yếu ớt nói: “Nhưng cậu ăn đi, tôi không muốn ăn.”
“Bữa ăn trước cô cũng đâu có ăn, bữa này lại không ăn à?” Lý Mục nói: “Không lẽ cô muốn trở thành cá thật, chỉ ăn giun mà sống à?”
“Tôi thà đào giun cũng không ăn cái này.” Thượng Quan Ngọc Nhi lấy bánh kem đặt trước mặt Lý Mục.”
“Bắt được nhớ chia cho tôi hai con nha, thứ này cô mang ra xa chỗ tôi......” Lý Mục che miệng lại, cả nhìn cũng không muốn nhìn dĩa bánh kem đó.
Đã ba ngày rồi mà chỉ ăn đồ ngọt thức ăn vặt, ngoài những thứ đó ra hoàn toàn không có bất kỳ thức ăn nào khác vào bụng, cả tô mì gói cũng không ăn nổi, chỉ có những người trải qua mới biết cảm giác đó đáng sợ cỡ nào.
“Thật là thất sách, dinh dưỡng quá không cân bằng, nếu trong tủ lạnh có ít trái cây thì tốt rồi...”
Đẩy dĩa bánh đó qua một bên, Lý Mục sờ vào chiếc bụng lép xẹp bắt đầu toan tính.
Không thể ăn đồ ăn vặt nữa nhưng cũng không thể đi đào giun thật. Nhưng vấn đề ăn uống càng không thể kéo dài thêm nữa. Hiện Lý Mục đang đối mặt với sự khó khăn mà từ trước đến nay chưa gặp phải.
Lý Mục trước khi nâng cấp nguyên năng chỉ ăn khẩu phần bình thường nhưng vấn đề là bây giờ nguyên năng của hắn đã nâng cấp. Tuy chỉ là cấp C nhưng phần ăn cũng nhiều hơn lúc trước gấp 10 lần. Và Lý Mục cũng vừa mới nâng cấp, đối với nhu cầu thức ăn cao hơn tiêu chuẩn bình quân. Không ăn nhiều thì tuy không đến nỗi chết đói nhưng cảm giác đó cũng rất khó chịu đựng.
Vốn Lý Mục còn muốn tìm một cơ thể to lớn để sao chép, có một nền tảng vững rồi mới nâng cấp nguyên năng. Nhưng bây giờ, hắn chỉ hi vọng cấp nguyên năng của bản thân rớt xuống sơ cấp thì tốt hơn.
Mấy ngày gần đây, Lý Mục từ trước đến nay chưa từng đói đến như vậy, và cảm giác đói này chỉ thức ăn bình thường càng không thể thỏa mãn được. Thức ăn vặt trong tủ lạnh cho dù là ăn đến ngán chết cũng không thể cho hắn cảm giác được một chút no bụng gì cả. Những lời muốn ăn trái cây chỉ là tùy tiện nói ra mà thôi, Lý Mục biết rõ, hắn phải ăn thịt, món thịt chất lượng cao.
Nếu là đồng bào xuyên việt khác, vào lúc này cho dù không làm các việc như bán đấu giá thì cũng phải đi săn thú, sau đó là một loạt những kỳ ngộ. Nhưng đổi lại là Lý Mục, rõ ràng không có sự tỉnh ngộ này.
“Ngư nhi à, cô nghĩ cái này có thể bán được bao nhiêu tiền?” Lý Mục nhấc lấy bình hoa bên cạnh lên, gõ gõ ngón tay: “Đồ cổ đó, chắc là rất có giá?”
Gương mặt Thượng Quan Ngọc Nhi không chút biểu cảm đứng một bên, mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng miệng nhìn tim, cứ như không nghe thấy Lý Mục nói.
“Nhàm chán, đùa chút thôi cũng không được.” Lý Mục cảm thấy vô vị, thất vọng đặt bình hoa xuống.
Nếu đổi lại là kẻ phá của của nhà người khác thì lấy đồ của nhà mang đi bán là chuyện bình thường hết sức. Viên trang nhà Lý lớn như vậy, đương nhiên không thiếu các vật trang trí. Tùy tiện lấy đồ mang đi bán, khó khăn kinh tế lập tức được giải quyết.
Nhưng Lý Mục không làm được hay nói cách khác là không dám làm.
Đây không liên quan đến danh dự mà liên quan đến giới hạn của gia tộc.
Tuy các hành vi hoang đường của Lý Mục từ trước đến nay không hề ít nhưng về vấn đề nhân phẩm thì không hề phạm tôi. Nếu các hành vi cướp giật hoặc ép mua ép bán, ở các mặt lớn phạm lỗi, Lý Huyền Thông tuyệt đối sẽ không nhịn. Nếu thực sự lấy đồ vật trong nhà bán ra ngoài, tính chất sự việc còn nghiêm trọng hơn là ăn cắp đồ bên ngoài.
Nhìn các bảo bối trong nhà mà không được biến thành tiền, Lý Mục buồn bã.
“A?” Lý Mục đột nhiên nhớ ra, lại nhấc bình hoa lên, nhìn kỹ vài cái rồi nói với Thượng Quan Ngọc Nhi: “Nếu ta không nhớ nhầm, bình hoa ngũ sắc cửu long này hình như là của bộ trưởng nào đó tặng?”
“Bộ trưởng Tôn của Bộ văn hóa, năm đấy khi lão thái gia còn sống, tặng dịp đại thọ. Nhưng bây giờ ông ta là tuyến hai rồi, là nghị viên hội nghị.” Thượng Quan Ngọc Nhi liếc nhìn Lý Mục môt cái, tốt bụng nhắc nhở: “Thiếu gia, bất kể là ai tặng, cậu cũng đừng có ý gì đối với bình hoa này. Nếu để lão gia biết được thực không phải chỉ đơn giản là đánh một trận đòn thôi.”
“Cô hiểu lầm rồi.” Lý Mục nói:“Ý ta là, là Bộ trưởng Tôn.......Ồ, là Tôn nghị viên tặng quà lớn như vậy, theo lẽ thì phải đến nhà cảm ơn một tiếng mới đúng.”
“Đâu cần thiết như vậy.” Thượng Quan Ngọc Nhi chau mày nói: “Cũng đã qua bao nhiêu năm rồi vả lại cái này cũng đâu có giá trị lắm, hơn nữa lão gia cũng đã trả lễ rồi....”
“Không không không, cha ta là cha ta, ta là ta.” Lý Mục kiên quyết ngắt lời Thượng Quan Ngọc Nhi: “Phải đi, hơn nữa là phải nhanh, nếu trễ nữa sẽ không kịp.”
Thấy dáng vẻ Lý Mục sốt sắng, Thượng Quan Ngọc Nhi nghĩ rằng chắc có sự tình gì mà mình không biết, cứ thế mà mơ hồ theo hắn ra ngoài. Nhưng khi đến nơi thì cô lại hối hận.
“Thì ra là tiểu Mục à, sao con lại rãnh rỗi qua đây....”
Lý Mục dẫn Thượng Quan Ngọc Nhi đến nơi, Tôn nghị viên đích thân ra đón.
Đối với nhị thiếu gia nhà Lý không quyền không chức mà còn danh tiếng xấu nữa, Tôn nghị viên đương nhiên sẽ không thích. Nhưng cho dù trong lòng nghĩ như thế nào, nghĩ đến thân phận của người ta thì bề ngoài cũng phải giả vờ chút. Vả lại Tôn nghị viên cũng vô cùng hiếu kỳ, vị nhị thiếu gia nhà Lý chỉ gặp ông ta trong một vài trường hợp công khai, chưa hề gặp riêng như vậy, tại sao hôm nay đột nhiên lại đến nhà?
“ y da da, Tôn đại gia không cần đa lễ, con chỉ đến thăm ông thôi.” Lý Mục rất nhiệt tình, tiến ra trước khoác tay Tôn nghị viên: “Chẳng phải ông có tặng một chiếc bình hoa cho ông nội con sao, sau đó ông ngoại tặng lại cho con, con vô cùng thích. Hôm nay rãnh rỗi nên cố tình đến cảm ơn ông...”
“Ồ, tiểu Mục quá khách sáo rồi.......” Tôn nghị viên nghĩ nửa ngày trời cũng không nhớ ra việc chiếc bình hoa.
“Tôn gia gia, ông định để con đứng trước cửa nói chuyện với ông mãi thế à.”
“Ồ, thất lễ quá, mời vào ngồi...”
Vừa đại gia vừa gia gia, Tôn nghị viên bị làm cho không hiểu gì hết, cứ thế mà đón Lý Mục vào trong.
Lúc này vừa hay vào giờ ăn trưa, cả gia đình nhà Tôn đang chuẩn bị ăn cơm. Lý Mục đột nhiên đến, đồ đạc còn chưa kịp dọn đi. Tôn nghị viên cảm thấy có tí thất lễ và Lý Mục cũng khéo léo nói bản thân mình vừa hay chưa ăn, có thể thử tài nghệ bếp núc của nhà Tôn.
Lý Mục không hề xem mình là người ngoài, sự hoài nghi trong lòng Tôn nghị viên càng nhiều hơn nữa.
Bây giờ tội danh tạo phản của tân tam khu đã xác thực, nghị án chiến tranh của Cục trưởng trong hội nghị bị cản trở, vấn đề chính trị đang trong thời kỳ khá nhạy cảm mà vị nghị viên này thái độ rõ ràng là phe phản đối chiến tranh. Lại trong lúc này, nhị thiếu gia nhà Cục trưởng đột nhiên đến thăm nhà khiến người khác không nghĩ nhiều cũng khó.
Tôn nghị viên ăn bữa cơm này không chút ngon miệng, nhưng bất kể thăm dò như thế nào cũng không thể có được bất kỳ thông tin giá trị nào từ miệng Lý Mục. Lý Mục cứ dây cà ra dây muống, cho đến lúc rời khỏi cũng không biểu lộ lý do mình đến, dường như chỉ là muốn qua ăn bữa cơm này thôi.
Tôn nghị viên tuy nghĩ không thông nhưng Thượng Quan Ngọc Nhi hiểu rõ.
“Thiếu gia, chắc cậu không phải đến nhà Tôn chỉ để ăn bữa cơm đó thôi chứ?”
Thượng Quan Ngọc Nhi theo Lý Mục nhiều năm rồi, rất hiểu rõ danh dự của thiếu gia nhà mình. Nhưng tiểu nha đầu vẫn không dám chắc chắn, vì nếu đoán đúng tức là mức giới hạn danh dự của thiếu gia nhà cô lại hạ thấp thêm mấy bậc.
“Đương nhiên không phải.” Lý Mục lấy tăm xỉa răng: “Ngày tháng còn dài, một bữa sao đủ, bữa tối lại đến nữa.”
Rầm, lúc Thượng Quan Ngọc Nhi kéo cửa xe bị đụng vào cửa.
“Thiếu gia, cậu, cậu vừa phải thôi ....” Thượng Quan Ngọc Nhi vò đầu, đôi mắt ngấn lệ nhìn Lý Mục.
Thực ra Thượng Quan Ngọc Nhi muốn nói nhất là thiếu gia, cậu giữ chút thể diện đi, tiếp tục như thế sao được chứ.
Thấy vẻ mặt tội nghiệp của tiểu cô nương, Lý Mục nhận ra rằng bản thân có hơi quá đáng, gật đầu nói: “Cũng phải nhỉ, cắt lông dê thì cũng không thể chỉ mỗi một con, tối không đến nhà Tôn nữa.”
“Thiếu gia anh minh.” Thượng Quan Ngọc Nhi thở phào nhẹ nhõm.
“Ngư nhi, giao cho cô một việc.” Lý Mục nói: “Cô về nhà điều tra xem những năm gần đây có những người nào từng tặng quà.”
Thượng Quan Ngọc Nhi mở to miệng: “Ý thiếu gia là...”
“Chúng ta không thể hậu đây khinh đó, người tặng quà chắc chắn không chỉ có Tôn nghị viên.” Lý Mục ra vẻ nghiêm túc nói: “Cha không thể hạ mình, bổn thiếu gia chỉ có thể làm thay vậy, tránh để người khác cảm thấy nhà Lý không biết lễ nghĩa....”
Nhìn nhị thiếu gia đang dõng dạc nói, Thượng Quan Ngọc Nhi chỉ muốn đụng đầu thêm một cái nữa, hơn nữa là tìm một chiếc hạm tinh mà đụng.
Còn dám lấy luôn cả lễ nghĩa nhà Lý ra nói, phải là nỗi nhục nhà Lý mới hợp lý nhỉ. Đây không phải là chỉ canh đúng một con dê mà cạo lông, mà là muốn cạo hết tất cả dê trong bầy thì có.
“Ngư nhi, nhanh nào, còn chậm trễ nữa là không kịp bữa tối đó.”
Lý Mục mừng thầm với sự thông minh của mình, đi ăn ké mà đến mức như hắn thì quả đúng là không nhiều. Chỉ là ngay cả Lý Mục cũng không nghĩ đến vì muốn no bụng mà nghĩ ra diệu kế này lại không ngờ giúp cha giải quyết được một vấn đề nan giải.