Chương 12: Bị Trúng Kế!

Kiểm tra ADN chỉ là nghĩ thế thôi, Lý Mục bây giờ không có rãnh rỗi mà làm chuyện đó, trước mắt vẫn còn vấn đề quan trọng hơn cần giải quyết.

Làm nhân viên tạm thời ở Cục di dân chỉ nhận tiền lương cơ bản, chứ đừng nói đến là chung cư tập thể và phúc lợi cơm văn phòng. Nói cách khác là Lý Mục ngoài vấn đề no bụng ra còn phải tìm một nơi để ở.

Tiền lương ít ỏi của nhân viên tạm thời tiêu xài sinh hoạt thường ngày thì vẫn còn đủ nhưng nếu thêm tiền thuê nhà ở thì nhất định không đủ. Thành phố Hạ Đảo lấy ngành du dịch làm chính, chỉ cần chỗ nào phong cảnh đẹp một chút, địa điểm lớn thì cũng bị khoanh vùng thu phí, càng khỏi nói đến giá cả nhà thuê.

Nhưng may mắn thay, ông cha nhẫn tâm vẫn còn lại một chút tính người, cho Lý Mục mang theo ít tiền. Nếu không, trước khi đến cuối tháng nhận lương, Lý Mục cả nhà ở cũng thuê không nỗi.

Lý Mục trong thành phố đi một vòng rồi lại một vòng, các phòng thuê đắt đỏ khiến hắn đầy oán hận, hoàn toàn quên đi chiến tích của bản thân từng lấy rô bốt quân dụng cá cược lừa người. Đi hết cả ngày trời mới tìm được một nơi.

“Thế nào huynh đệ, chỗ này của tôi phòng ốc độc lập, phòng 3 tầng phong cảnh hướng biển. Lầu một là phòng khách và nhà bếp, tầng thượng có người ở rồi, lầu 2 toàn bộ đều của cậu hết. Chỗ này của tôi thì chỉ có điều hơi xa trung tâm thành phố thôi, nếu không với giá tiền như vậy một căn phòng cậu cũng không thuê nỗi....”

Chủ nhà là một người cường tráng, đối đãi rất nhiệt tình với Lý Mục. Sau khi nghe máy của Lý Mục, cố tình lái xe đến đón hắn xem phòng.

“ừ ừ ừ, không tệ không tệ....” Lý Mục liên tục gật đầu.

Thành phố dù phồn hoa cỡ nào thì cũng phải có mặt tối, Lý Mục tìm được nơi ở, cũng được xem là nơi ổ chuột dân nghèo của thành phố Hạ Đảo.

Địa điểm ở ngoại ô Hạ Đảo, lưng hướng biển, mặt trước hướng trung tâm xử lý bảo vệ môi trường.

Trung tâm xử lý bảo vệ môi trường thực tế là bộ phận đặc thù xử lý nước thải, thu hồi vật dụng ve chai, rác sinh hoạt không có chất độc hóa học,.... Ở thời đại khá xa xưa, những chỗ này có một cái tên phổ biến đó là bãi rác.

Tuy nhiên với thời đại tiến bộ phát triển khoa học kỹ thuật, trung tâm xử lý bảo vệ môi trường sẽ không có bất kỳ mùi lạ nào. Nhưng so với khu sinh hoạt bình thường nhất định vẫn có sự khác biệt. Nếu là những chỗ này thì đều bị liệt vào “khu không thích hợp sinh sống”.

Không có bất cứ thiết bị sinh hoạt, chỉ có cơ bản nhất là nước sử dụng. Xây các ngôi nhà này cũng là các cư dân đã dọn đi và quay lại tự xây lên. Hoặc dùng để làm nhà kho hoặc cho thuê. Dù sao thì đất là của họ, chỉ cần không vi phạm phát luật, chính phủ cũng sẽ không can thiệp.

Nhưng cho dù là nơi ở như vậy, giá cho thuê cũng đắt đến nỗi không dám nhìn thẳng nên cuối cùng Lý Mục chọn cách ở ghép.

“Được, tôi thuê.” Lý Mục đưa tay phải ra, trong tay lộ ra quang mã: “Nộp 3 tháng cọc trước, sau đó trả theo tháng.”

“Nhanh gọn.” Chủ nhà cũng đưa tay phải ra, sau khi hiện lên quang mã thì bắt tay với Lý Mục.

Một chuỗi chữ số từ tay Lý Mục bay ra, nhanh chóng di chuyển đến tay của chủ nhà rồi biến mất, vậy là tiền đã được chuyển qua.

Thẻ ngân hàng truyền thống sớm đã bị đào thải, bây giờ là trực tiếp cấy thẻ sinh vật hoàn toàn dung hợp với cơ thể. Chỉ cần nạp vào nguyên năng là có thể khởi động tính năng liên quan.

Thẻ sinh vật ngoài việc bao gồm tính năng thẻ ngân hàng còn có chứng minh nhân dân, thẻ giao thông,... những gì có thể dùng đến đều toàn bộ tập trung lại, là thẻ iPass thật sự.

Nếu nguyên năng đạt cấp A trở lên thậm chí còn có thể thêm tính năng liên lạc. Nhưng loại liên lạc này chỉ đơn giản đối thoại thôi. Nên đa phần người ta thích dùng điện thoại để liên lạc hơn, tiện lợi xem thông tin và các tính năng giải trí chơi game,...

Lúc trước nguyên năng Lý Mục bằng trẻ con, thẻ sinh vật cấy vào cũng không có tác dụng gì. Hiện tại nguyên năng nâng lên đến cấp C, rốt cuộc cũng có thể giống một người bình thường quẹt thẻ rồi.

Sau khi thanh toán xong, Lý Mục đột nhiên nhớ gì đó, hỏi: “Đúng rồi, trên lầu 3 đang ở người gì vậy? Mỹ nữ sao?”

Tình tiết này không kỳ lạ, khi chủ nhân công đến đường cùng và bị ép phải thuê nhà ở ghép thì luôn gặp phải mỹ nữ chủ nhà cộng thêm mỹ nữ cùng nhà. Nhìn trước mặt mình là một gã thô kệch, mỹ nữ chủ thuê thì hết hi vọng rồi nhưng mỹ nữ cùng nhà vẫn còn cơ hội.

“Cũng là một thằng nhóc, bằng tuổi cậu đó.” Chủ nhà cười ha hả: “Nếu là mỹ nữ thì lầu 2 tôi tự ở rồi, sao mà thuê cho cậu được.”

“Hây, nói cũng đúng.” Phân cảnh này không được lên diễn, Lý Mục dù sao cũng có chút thất vọng.

“Tôi tên Từ Lãng, cứ gọi tôi là lão Từ. Tiểu huynh đệ phải xưng hô như thế nào? Làm nghề gì thế?” Chủ nhà thẳng thắn nói: “Không phải là tôi nhiều chuyện, phải viết vào trong hợp đồng, phía trên sẽ điều tra.”

“Hiểu rồi.” Lý Mục nói: “Tôi tên Lý Mục, mới tốt nghiệp đại học, đến đây để thực tập xã hội, ở văn phòng chính phủ giúp đỡ tạm thời.”

Người họ Lý rất nhiều, một cái tên thì không chứng minh được gì. Còn việc bản thân đến Cục di dân làm nhân viên tạm thời càng không phải nói ra sợ mất mặt. Nguyên nhân chủ yếu là đại đa số người đều phản cảm với Cục di dân.

Lúc trước Lý Mục thực sự từng xem qua khá nhiều nhà, có ý muốn thuê nhưng vừa nói đến bản thân làm ở Cục di dân, ánh mắt của các chủ nhà đó cứ như nhìn thấy ôn thần, cuối cùng đương nhiên là không thuê được nhà. Lần này Lý Mục rất phóng khoáng nộp hẳn 3 tháng tiền thuê là sợ cuối cùng thân phận bại lộ bị chủ nhà đá ra ngoài.

Trước khi xuyên việt, Lý Mục thi thoảng sẽ vì một vài nguyên nhân mà ghét một thành viên của tổ chức nào đó. Nhưng chưa từng nghĩ đến bản thân cũng sẽ có một ngày như vậy.

Tiễn đi chủ nhà đại ca, Lý Mục lại ra ngoài mua hai bộ chăn đệm, dọn dẹp phòng sơ qua, sau khi ăn cơm tắm rửa trực tiếp lên giường ngủ.

Lúc trước Lý Mục chưa từng có thói quen ngủ sớm, đối với hắn đêm tối mới là thời khắc hưởng thụ cuộc sống. Chỉ là bây giờ không được nữa, Lý nhị thiếu gia là nhân viên đi làm. Ngày mai là ngày đầu tiên, dù sao thì cũng phải có tinh thần mới được.

Nhưng đồng hồ sinh học không phải một ngày có thể điều chỉnh, tuy buổi tối ngủ khá sớm nhưng dường như một chút tác dụng cũng không có. Sáng ngày thứ hai sau khi bị tiếng chuông báo thức gọi dậy, hai con mắt Lý Mục vẫn không thể mở ra, cả người mơ mơ hồ hồ, suýt tí nữa bị ngã từ trên lầu xuống.

Lý Mục cố gắng lấy tinh thần làm vệ sinh, sau đó gấp gấp gáp gáp đi đón tàu điện ngầm, ăn sáng trên đường đi, cuối cùng vừa ngáp vừa đến Cục di dân. Cả một lưu trình khiến cho Lý Mục xuất hiện một ảo giác, dường như lại xuyên việt trở về, cuộc sống sáng 9 tối 5 vì cuộc sống mà mưu sinh.

Khi đến bên ngoài một văn phòng làm việc, Lý Mục gõ nhẹ cửa.

Cửa và tường đều là trong suốt, người bên trong ngẩng đầu lên nhìn, giơ tay lên gọi Lý Mục vào.

“Ông là khoa trưởng Vương sao? Tôi tên là Lý Mục, hôm nay đến đi làm.” Lý Mục bước vào trong phòng, lễ phép đứng đấy, thậm chí còn cố tình thêm chút giọng run rẩy. Hoàn toàn là một sinh viên đại học nhút nhát mới ra đời, không thể thấy được sự vẻ vang của tinh cầu hàng đầu quan nhị đại.

Không cần biết là cha ruột hay cha kế, Lý Mục đã thấy được sự quyết tâm của Cục trưởng đại nhân. Dù là hắn ở đây làm loạn phá việc cũng không thể nào trở về lúc trước, khả năng lớn nhất sẽ còn thê thảm hơn bây giờ. Lần này là nhân viên tạm thời, lần sau nếu nói không chừng là làm việc chui.

Nên Lý Mục quyết định đi con đường khúc tuyến cứu quốc. Trước mắt cứ ở Cục di dân thật thà làm một khoảng thời gian để tránh lại bị tấn công thê thảm hơn. Đợi đến khi mẹ đi du lịch về mới tố cáo ông cha Cục trường tàn bạo, đoạt lại quyền lợi ăn no đợi chết của bản thân.

Còn công việc ở Cục di dân, Lý Mục không những sẽ an phận thủ kỷ, thậm chí chuẩn bị tâm lý trở thành một bao cát trút giận gương mẫu. Người mới mà, lãnh đạo kêu gọi đồng nghiệp hắt hủi thì cũng không phải là việc gì lạ. Ngày tháng ở đây càng thê thảm thì tỉ lệ thành công tố cáo sau khi mẹ trở về sẽ càng cao. Vì kế hoạch dưỡng lão dài lâu, Lý Mục đã có sự tỉnh ngộ về trọng trách lần này.

“Hoan nghênh hoan nghênh, hôm qua tôi đã xem kỹ tài liệu của cậu.” Người ở sau bàn đẩy cặp kính, khuôn mặt mập mạp đầy nụ cười: “Nhân tài đó, vì muốn để cậu qua khoa hai này, tôi đã phí biết bao nhiêu nước bọt.”

Ông mập vừa nói vừa đứng dậy, rất nhiệt tình bắt hai tay của Lý Mục: “Tự giới thiệu một chút, tôi tên Vương Hội Bằng, khoa trưởng khoa hai.”

“À, chào khoa trưởng....” Sự nhiệt tình của khoa trưởng khiến cho Lý Mục không quen tí nào.

Có người mới đến báo danh thì phải ra vẻ trước mới đúng chứ nhỉ?

“Khoa của chúng ta không nhiều người, trước khi cậu đến chỉ có 9 người. Ngoài tôi ra còn một phó khoa trưởng và 8 nhân viên.” Vương Hội Bằng tiếp tục giới thiệu: “Gần đây nhiệm vụ nặng nề, phía trên đang thúc giục, nhũng người khác cũng bận ra ngaoì rồi. Hôm nay xin lỗi nhé, đợi khi khác sẽ làm một buổi chào đón cậu....”

“Không phải....tôi cái đó....” Lý Mục càng thấy chóng mặt.

Đây là tình hình gì chứ, hoàn toàn không theo kịch bản gì cả. Không lẽ Khoa trưởng Vương này biết được thân phận thực sự của mình?

“Khoa trưởng, ông quá khách sáo rồi, tôi thật sự không dám nhận.” Lý Mục âm thầm dò hỏi: “Trước khi đến báo danh, cha tôi còn nhắc nhở nhiều lần kêu tôi phải nghiêm túc làm việc, nhất định phải nghe lời lãnh đạo. Còn nói nếu tiện thì cuối tuần này muốn mời chủ quản lãnh đạo ăn bữa cơm.”

“Ha, nghiêm túc làm việc là nhất thiết nhưng ăn cơm thì không cần đầu.” Vương Hội Bằng cười ha hả: “Cậu chỉ cần nghiêm túc làm việc thì đã là không phí lòng tốt của cha rồi. Hơn nữa cuối tuần còn phải tăng ca, tôi nghĩ cũng không có thời gian đâu.”

Lý Mục hoàn toàn có thể chắc chắn rằng Vương Hội Toàn này không biết thân phận của hắn. Nếu không, Cục trưởng Tổng cục mời mà cũng không chút phân vân từ chối, nếu không phải là quá trung trực đến cực điểm thì là kỹ năng diễn kịch đạt đến cực điểm.

“Đây là bàn làm việc của cậu, những tài liệu liên quan đến công việc đều được lưu trong máy tính rồi, cậu làm quen trước.” Vương Hội Bằng đích thân đưa Lý Mục vào một vị trí, cười nói: “Đúng rồi, còn vài bài thơ, sinh viên văn học trường đại học hệ tinh tiện thể xem qua, đánh giá một tí.”

Đại học hệ tinh, văn học.....

Lý Mục ngơ ra một hồi, dường như đã đoán ra được cái gì đó, dò hỏi: “Khoa trưởng, của ông viết sao?”

“Rãnh rỗi không gì làm nên viết thôi, trình độ có hạn, cậu đừng cười tôi.” Vương Hội Bằng cười hê hê: “Tôi chỉ là nghiệp dư thôi, về mặt này cậu mới là chuyên nghiệp.”

Lý Mục cố tình tự giễu: “Khoa trưởng, ông quá xem trọng tôi rồi, chuyên nghiệp như tôi thì cũng không ai thừa nhận đâu. Tốt nghiệp một năm hơn rồi, mang cái mác đại học hệ tinh, ở thành phố Bắc Môn cũng không tìm được công việc gì.”

“Đó là họ có mắt như mù!” Vương Hội Bằng có vẻ kích động: “Những tên thô lỗ đấy làm sao hiểu được sức hút của nghệ thuật văn học chứ. Tiểu Lý, cậu yên tâm ở đây làm việc. Có tôi đây, nhất định sẽ không để ai mai một cậu!”

Lý Mục đã hiểu và rất đau đầu.

Hèn gì vị khoa trưởng Vương này lại nhiệt tình đến thế, thì ra là đụng phải một văn thanh. Chỉ là muốn đến để làm bao cát trút giận mà lại bị xem làm báu vật. Kịch bản bắt đầu loạn rồi thì vở kịch tiếp theo diễn sao đây?

Trong lúc Lý Mục dưới ánh mắt ngưỡng mộ của khoa trưởng không tài nào sử dụng mưu kế gì thì không hề hay biết ở phía bên kia tinh cầu, một vị Cục trưởng đại nhân nào đó đang nhàn rỗi uống trà chiều với con trai lớn bàn luận sự sắp xếp tuyệt diệu nào đó.