Chương 3: Xác chết trỗi dậy

Giết người rất đơn giản!

Bản thân Nhiếp Dương là Bát phẩm cao thủ, Hứa Tuần là Thất phẩm cao thủ, giết một người trẻ tuổi bị phế hai chân, đan điền vỡ vụn dễ như trở bàn tay.

Nhiếp Dương cùng Hứa Tuần thương nghị rất lâu, rốt cuộc nghĩ đến một biện pháp ổn thỏa, chính là … Hạ độc!

Thất vương tử vừa mới từ Nam Man sơn mạch trốn về, rất nhiều quân sĩ đều trông thấy. Mà trạng thái vị vương tử này rõ ràng không tốt, nhìn có vẻ ốm yếu. Về sau tiến vào phủ tướng quân, ngoài gặp mặt Nhiếp Dương và bốn bị nha tướng một lần, cũng chỉ có đại phu cùng hai thị nữ phụ trách sinh hoạt hay gặp hắn.

Thất vương tử trúng kịch độc tại Nam Man sơn mạch, sau mấy ngày trị liệu ở Hổ Nha Quan vẫn không thể cứu vãn, đã phát độc tử vong ―― đây là một cái cớ không tệ.

Đương nhiên, sau đó Hoàng thành khẳng định sẽ phái người đến điều tra. Đến lúc đó chắc hẳn Nhị vương tử đã sớm an bài tốt tất cả, liền sẽ không có vấn đề gì.

Thái tử sau khi chết trận, Nhị vương tử là người có khả năng tiếp nhận ngôi vị Thái tử nhất, ngay cả thái y cũng không dám đắc tội Quốc vương tương lai. Cộng thêm hiện tại khai chiến với Thái quốc, thế cục trong nước hỗn loạn, một vương tử bình thường đã chết nửa năm trước, coi như chết thêm lần nữa, có ai sẽ để ý đến?

Nhân tuyển hạ độc đã có sẵn, chính là đại phu Phủ tướng quân, Lâm Nhai đại phu. Tên này có vợ có con, mà hiện tại đang ở lại bên trong Phủ tướng quân.

Việc này không cần đến Nhiếp Dương ra tay, chỉ cần Hứa Tuần dụ dỗ uy hiếp một phen, Lâm đại phu sẽ đồng ý.

Kỳ thật trong lòng Lâm đại phu hiểu rõ, mặc kệ Thất vương tử có chết hay không, hắn đều có thể bị diệt khẩu. Nhưng nếu không hạ độc, cả nhà của hắn sẽ chết ngay lập tức, hắn không còn lựa chọn nào khác.

Buổi chiều.

Lâm đại phu mang theo hòm thuốc đi vào viện tử nơi Lý Vân Dật đang ở, bởi vì quá khẩn trương, toàn thân hắn có chút phát run, bước chân có chút bất ổn. Hứa Tuần đi sau hắn thấy cảnh này liền tới gần, thấp giọng nói: “Đừng lộ ra sơ hở, nếu không hậu quả… Ngươi tự nghĩ.”

“Hô ~”

Lâm đại phu hít một hơi thật sâu, sải bước đi vào.

Hứa Tuần vẫy lui hai tên quân sĩ canh giữ tại cửa ra vào, tự mình chờ ở bên ngoài, vừa để giám sát Lâm đại phu, vừa tránh có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Trong phòng, Lý Vân Dật nằm nghiêng ở trên giường, cúi đầu vuốt vuốt chiếc ấm trà nhỏ xinh đẹp. Nghỉ ngơi mấy ngày, sắc mặt hắn dễ nhìn hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn có chút tái nhượt, bên cạnh có hai thị nữ cúi đầu đứng đấy.

“Tham kiến bệ hạ!”

Lâm đại phu quỳ xuống dập đầu, Lý Vân Dật cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Đứng lên đi.”

Lâm đại phu đứng lên, như thường lệ xem xét phần éo bị tổn thương của Lý Vân Dật một chút, vết thương đã khép miệng, không có gì đang ngại. Sau đó Lâm đại phu kiểm tra chân của Lý Vân Dật một hồi, cầm ngân châm bắt đầu khai thông kinh mạch huyệt vị, bởi vì khẩn trương nên hai lần đều đâm sai.

Lý Dật Vân đặt ấm ngọc xuống, mặt không thay đổi nhìn qua hỏi: “Lâm đại phu, có chuyện?”

“Không, không có chuyện gì!”

Lâm đại phu bị dọa đến quỳ xuống, ngay cả ngân châm trên đùi Lý Vân Dật cũng quên nhổ, dập đầu liên hồi nói: “Lão hủ thấy chân điện hạ như này… Cảm thấy bi thương, đương nhiên… chờ điện hạ về Hoàng thành, thái y nhất định có thể trị khỏi chân điện hạ.”

Lý Vân Dật nhìn Lâm đại phu vài lần, cũng không có nhắc nhở hắn rút ngân châm, ngược lại tiện tay dùng chăn lông đem chân che lại, nói: “Những thứ này ngươi không cần quan tâm, sắc thuốc đi.”

“Vâng, vâng!”

Lâm đại phu vội vàng xoay người, lấy ra một bát thuốc từ trong hòm thuốc, đưa cho thị nữ bên cạnh nói: “Điện hạ, uống thuốc thêm ba bốn ngày nữa, tổn thương trên lưng ngài sẽ khỏi.”

Lý Vân Dật nhìn lướt qua chén thuốc Đông y, cái mũi run lên một chút, trong mắt đột nhiên xuất hiện vẻ đùa cợt.

Tầm mắt Lâm đại phu bị thị nữ cản trở, cũng không nhìn thấy dị sắc trong mắt Lý Vân Dật. Cổ của hắn có chút căng thẳng, nội tâm khẩn trương đến cực hạn. Thuốc này cùng với bình thường không khác biệt lắm, chỉ là hắn cho thêm hai vị thuốc, độc Thất tinh xà cùng Khổ cầm. Uống thuốc này vào, chỉ cần nửa ngày liền phát độc tử vong, triệu chứng không khác gì khi bị rắn độc cắn.

Thất tinh xà là một loại rắn độc kì lạ, sau khi bị nó cắn, bình thường độc tố sẽ ẩn nấp trong thân thể, cần thời gian nửa tháng mới phát tác. Nhưng nếu có thêm Khổ cầm, nửa ngày sau độc tố sẽ phát tác liền. Lâm đại phu hạ loại độc này, chính là để giả tạo Lý Vân Dật bị rắn độc cắn trong núi, trở lại Hổ Nha Quan mới phát tác độc tố.

“Uống nữa!”

Lâm đại phu nhìn thấy Lý Vân Dật bưng bát thuốc lên uống một hớp, trái tim đang treo ở cổ họng của hắn mới buông xuống, hắn không dám ở lại lâu, thu thập xong đồ đạc liền buốc ra ngoài.

“Chờ một chút!”

Đột nhiên Lý Vân Dật kêu lên, dọa Lâm đại phu run lên một cái, hắn cố gắng trấn định lại, quay người cúi đầu hỏi: “Điện hạ còn có gì muốn phân phó?”

Lý Vân Dật cũng không có nhìn Lâm đại phu, cầm sách lên nói: “Gần đây bản vương ngủ không ngon, ngươi lưu lại chút dược phấn của Bách tử nhân, Tử thạch anh, Hợp hoan bì đi.”

“A?”

Lâm đại phu hơi sững sờ, không nghĩ tới Lý Vân Dật còn am hiểu dược lý, ba loại thảo dược vừa rồi đích thực là có tác dụng an thần. Hắn lật xem hòm thuốc một lượt, thấy có dược phấn của ba loại này, vội vàng lấy ra một bọc nhỏ đặt lên bàn, sau đó khom người nhanh rời đi.

“Tất cả các ngươi cũng lui xuống đi, ta muốn ngủ một lát!”

Sau khi chờ Lâm đại phu rời khỏi, Lý Vân Dật phất phất tay cho hai thị nữ lui. Lý Vân Dật ngồi thẳng dậy, tự cởi áo ra, thuận tay rút luôn ngân châm còn cắm trên chân, khẽ cười nói: “Độc Thất tinh xà? Trình độ đại phu này không được a, nhiều loại độc dược không màu không mùi lợi hại như vậy, không chọn được loại nào tốt một chút sao? Độc Thất tinh xà này cùng Khổ cầm kết hợp với nhau, ít nhất phải nửa ngày mới phát tác đi?”

“Hưu!”

Tay trái Lý Vân Dật múa lên, ngân châm trong tay như chớp đâm vào một cái huyệt vị trên cổ, sau đó lại đâm một châm ở bụng dưới, khiến phần bụng hắn co bóp dữ dội, sau đó một tay kia liền với lấy một cái bát, há mồm nôn vào.

Đem uống thuốc vừa uống phun ra hơn phân nửa, Lý Vân Dật lại lấy ngâm châm ghim lên người lần nữa. Các huyệt vị hắn nhìn cũng chưa từng nhìn, cảm giác rất tùy ý. Rất nhanh nửa người bị đâm bảy tám châm, cuối cùng hắn dùng ngâm châm đâm bên trên ngón giữa tay phải, bóp ngón tay một cái, từng giọt máu độc màu đen chảy ra, hòa với nước thuốc trong bát.

Hắn cầm lấy khăn xoa tay cùng ngân châm, mặc áo vào, yếu ớt thở dài nói: “Hình như nữ nhi Nhiếp Dương gả cho Nhị ca làm Phi? Xem ra Nhị ca đã nhận được tin tức rồi? Lúc này mới có mấy ngày mà đã nhịn không được muốn giết ta? Nhiếp Dương, ta vốn không muốn động tới ngươi, nhưng ngươi đã muốn chết, vậy bản vương chỉ có thể thành toàn cho ngươi.”

Bên ngoài, Lâm đại phu cùng Hứa Tuần rời khỏi biệt viện, đến mọt cái tiểu viện khác, Hứa Tuần vội vàng hỏi: “Thế nào?”

“Uống rồi!” Lâm đại phu phi thường khẳng định: “Tận mắt ta nhìn thấy Thất vương tử uống vào, chắc chắn giờ Tý hắn phải chết không thể nghi ngờ!”

“Tốt!”

Hứa Tuần hài lòng gật gật đầu nói: “Ngươi đợi tại chỗ này, không được đi đâu, tới giờ Tý theo ta đi xác nhận. Chỉ cần Thất vương tử chết rồi, ta sẽ lập tức an bài cho người cùng người nhà của ngươi ra khỏi thành, đáp ứng cho ngươi một ngàn lượng bạc, một lạng sẽ không thiếu.”

“Tạ tướng quân!”

Lâm đại phu vội vàng hành lễ, trong mắt lại không có nửa điểm vui mừng, ban thưởng ngân lượng gì đó hắn không thèm để ý, chỉ cầu Hứa Tuần tuân thủ lời hứa, thả một nhà của hắn rời đi.

Hứa Tuần nhanh chóng rời đi, còn an bài hai thân vệ đi giám sát biệt viện của Lý Vân Dật.

Nhiếp Dương sau khi nhận được tin tức, khẽ vuốt cằm, sau đó dặn dò: “Nhất định phải giải quyết tốt hậu quả công việc, phải mau chóng xử lý chỗ đó.”

Hứa Tuần chắp tay cười nói: “Tướng quân yên tâm đi, ta làm việc ngài còn lo lắng sao?”

Giờ Tý một khắc.

Hứa Tuần mang theo hai thân vệ, cùng Lâm đại phu đi vào biệt viện. Hắn để hai thân vệ canh giữ ở ngoài, bản thân mang theo Lâm đại phu tiến vào bên trong, hắn trầm giọng nói: “Dật Vương điện hạ đang nghỉ ngơi sao? Hứa Tuần cầu kiến!”

“AAAA!”

Bên trong có tiếng thị nữ kinh hô vang lên, tiếp đó lại nghe thấy một thị nữ khác hét: “Điện hạ, điện hạ, ngài sao vậy? Người đâu mau tới.”

“Tốt!”

Ánh mắt Hứa Tuần lộ ra ý cười, nhanh chân chạy vào bên trong, Lâm đại phu cũng cắn răng đuổi theo. Hứa Tuần trực tiếp đẩy cửa vào, nhìn thấy hai người thị nữ còn đang kinh ngạc, thân hình hắn nhanh như điện, lao lên đánh bất tỉnh hai thị nữ.

Tiến vào trong phòng, thấy trên giường khóe miệng Lý Vân Dật đều là máu đen, sắc mặt trắng bệnh không có chút khí tức nào, thoạt nhìn như trúng độc mất mạng.

“Lâm đại phụ, nhanh tới xem một chút!”

Hứa Tuần hét lớn một tiếng, Lâm đại phu cong người vội vàng chạy lại, đem hòm thuốc để dưới đất, vươn tay ra bắt mạch cho Lý Vân Dật.

Vào thời khắc này, tay Lý Vân Dật chợt động, chỉ thấy tay hắn vung lên như chớp, hai cây ngâm châm đã đâm vào hai huyệt vị bên trái bụng Lâm đại phu.

Lâm đại phu cảm giác bị định trụ, thân thể thế mà không thể cử động, ngay cả lời cũng không kịp thốt lên. Hắn đứng ngay trước giường, vừa lúc che khuất tầm nhìn của Hứa Tuần, Hứa Tuần căn bản không thấy được Lý Vân Dật xuất thủ.

Lý Vân Dật sắc mặt hờ hững nhìn Lâm đại phu, ánh mắt không chút tâm tình, nhìn như một tòa băng sơn ngàn năm không tan, dọa Lâm đại phu suýt hồn phi phách tán.

“Lâm đại phu, thế nào?”

Hứa Tuần ở phía sau chờ trong giây lát, hơi không kiên nhẫn, hỏi thăm một tiếng. Hắn đang muốn lại gần xem xét, đột nhiên Lý Vân Dật từ trên giường ngồi dậy, dọa Hứa Tuần nhảy lùi một cái, theo bản năng rút bội đao bên hông ra, cấp tốc vận chuyển chân khí trong cơ thể.

“Ngươi, ngươi… không chết?”

Thấy Lý Vân Dật đang nhìn mình, dù thường xuyên chém giết như Hứa Tuần cũng đều hơi sợ. Rõ ràng một người đã chết, hiện tại đột nhiên ngồi dậy, chẳng lẽ là xác chết sống lại?

“Ha ha!”

Nhìn thấy bộ dáng khiếp sợ của Hứa Tuần, khóe miệng Lý Vân Dật nở nụ cười, hắn cầm lấy khăn lau đi vệt máu ở khóe miệng, đùa cợt nói: “Hứa Tuần, ngươi dám mưu sát bản vương? Ai cho ngươi lá gan này? Là Lý Vân Vũ sao?”

Lý Vân Vũ là tên của Nhị vương tử, Hứa Tuần nghe thấy Lý Vân Dật nói lại không sợ nữa. Chỉ cần không phải là quỷ, liền không có gì phải sợ, một tên tàn phế như Lý Vân Dật, hắn giết thì có làm sao?

Đao quang lóe lên, chiến đao trong tay Hứa Tuần như một đầu bạch long chém về phía Lý Vân Dật, chuyện đã tới nước này do dự cũng không có gì tốt, trước giết Lý Vân Dật, sau giải quyết hậu quả cũng không muộn.

“Không đúng ― “

Thân thể Hứa Tuần vừa lao lên, liền cảm giác có chút không đúng. Chân khí trong cơ thể vậy mà lại loạn ngay lúc này, va chạm cuồng bạo với bốn phía trong kinh mạch, căn bản không thể khống chế. Nếu hắn tiếp tục vận chuyển chân khí, một giây sau hắn sẽ bạo thể mà chết.

Hắn vội vàng ngừng vận chuyển chân khí, toàn lực áp chế chân khí đang cuồng bạo, thân thể lại theo quán tính xông lên phía trước, đi tới bên giường khó khăn lắm mới dừng lại.

Dường như Lý Vân Dật đoán trước được Hứa Tuần sẽ lao tới, ngân châm trong tay nhẹ nhàng đâm tới hai huyệt bị bên bụng trái Hứa Tuần. Giống với Lâm đại phu, thân thể Hứa Tuần cũng bị bất động. Đãi ngộ của Hứa Tuần so với Lâm đại phu còn tốt hơn rất nhiều, Lý Vân Dật còn đâm thêm một châm lên trên cổ hắn.

Đâm xong một châm này, Lý Vân Dật thở ra một hơi thật dài, nói: “Thân thể này thật yếu a, tùy tiện hoạt động một chút, liền có chút ăn không tiêu, xem ra chốc lát phải hảo hảo điều trị một phen.”