Chương 2: Xử quyết

Hổ Nha Quan, phủ tướng quân.

Kẹt Kẹt.

Một đại phu cầm theo cái hòm thuốc từ trong phòng đi ra, Nhiếp Dương cùng bốn nha tướng lập tức tiến tới.

Đại phu chắp tay nói: “Thân thể điện hạ mặc dù cực kì suy yếu, nhưng cũng không đáng ngại, ta đã cho điện hạ uống chút thuốc an thần, chư vị tướng quân chúng ta cùng trò chuyện một lát?”

Nhiếp Dương khẽ vuốt cằm, mang theo đám người đi tới một cái biệt viện khác, sau khi ngồi xuống, Nhiếp Dương dò hỏi: “Tình huống cụ thể như nào?”

Đại phu vuốt vuốt râu, lắc đầu thở dài: “Hai chân điện hạ mấy tháng trước từng chịu tổn thương nghiêm trọng, bởi vì không kịp thời trị liệu, thời gian lại kéo dài quá lâu, sợ là… Không đứng dậy nổi. Mặt khác, đan điền của điện hạ cũng bị chấn nát, đời này cũng không còn cách nào tập võ được nữa. Thân thể ngược lại chỉ có vài chỗ thương nhẹ ngoài da, thân thể suy yếu một chút, hảo hảo tĩnh dưỡng một thời gian liền tốt.”

“Tê liệt? Đan điền còn bị chấn nát?!”

Nha tướng cao gầy kia kinh hô: “Dưới tình huống như vậy mà Dật điện hạ còn ở tại Nam Man sơn mạch mấy tháng? Ngài là làm sao làm được?”

Nam Man sơn mạch, mãnh thú độc trùng có muôn nơi, chỗ đó cho dù là có mấy cái mạng tiến vào chỗ sâu cũng không biết có thể sống sót mà đi ra không. Vậy mà vị vương tử hai chân tàn phế, đan điền bị chấn nát, vũ lực không còn lại có thể sinh tồn bên trong sơn mạch mấy tháng qua, quả thực khiến người ta khó có thể tin.

Đương nhiên, chuyện khó tin hôm nay đã phát sinh nhiều lắm rồi.

Dưới tình huống bình thường, Cửu phẩm hung thú không có khả năng đi ra khỏi Nam Man sơn mạch, lại càng không có khả năng cho phép một nhân loại nhỏ bé ngồi trên vai nó, còn có… Hung thú tuyệt thế kia còn quỳ bái, khiến cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

“Không đúng…”

Một nha tướng xấu xí có vóc người to lớn nói: “Tiin báo truyền về, nói nửa năm trước Thất vương tử điện hạ đi tuần tra tại biên giới phía Đông, đột nhiên bị quân đội Thái quốc tập kích, Thái tử điện hạ cùng Thất vương tử điện hạ đều chết trận. Vì thế Quốc vương giận tím mặt, phát binh thảo phạt Thái quốc. Coi như Thất vương tử lúc ấy không chết, hắn làm sao có thể vượt ngàn dặm từ phía Đông tiến vào Nam Man sơn mạch?”

Không nghĩ ra!

Nhiếp Dương cùng đám nha tướng đều không hiểu ra sao.

Một lát sau, Nhiếp Dương nói: “Trước hết để điện hạ nghỉ ngơi cho thật tốt, chờ hắn tỉnh lại, chúng ta đi hỏi một chút. Đối nội, các ngươi lập tức phong tỏa tin tức, không cho tuyên truyền ra ngoài, tránh cho dân chúng trong thành khủng hoảng, đối ngoại liền nói hung thú cường đại đã bị đánh lui. Ngoài ra, đem việc này gấp rút báo về Hoàng thành.

“Còn có chuyện này!”

Đại phu tựa như nhớ tới cái gì đó, “Không biết có phải Điện hạ bị mất trí nhớ rồi không? Hắn hỏi hiện tại là năm nào?”

Nhiếp Dương cùng mấy nha tướng nhìn nhau, nghĩ vị Điện hạ này ở trong núi thời gian lâu như vậy, không biết năm nay năm nào, cũng coi như là hợp lý.

Nhiếp Dương để đại phu cùng ba nha tướng lui ra trước, chỉ để lại nha tướng cao gầy, suy tư một lúc lâu mới nói: “Hứa Tuần, ngươi một mình đem tin tức này truyền cho Nhị điện hạ, dùng bồ câu đưa tin quy cách tối cao nhất. Thất điện hạ này là cùng một mạch với Thái tử, hắn có thể khống chế Cửu phẩm hung thú, đối với thế cục trước mắt có thể là một biến số.”

“Có thể là biến số gì đây?” Bộ râu cá trê của Hứa Tuần rung lên, không thèm để ý chút nào nói: “Con Cửu phẩm hung thú kia đã trở về Nam Man sơn mạch, đan điền Thất vương tử đã bị hủy, hai chân còn tàn phế, có thể gây ra biến cố gì được?”

“Cẩn thận chạy thuyền được vạn năm!” Nhiếp Dương khoát tay nói: “Thái tử chết trận, ngôi vị tương lai sẽ là của Nhị điện hạ hoặc Tứ điện hạ, Quốc vương viễn chinh Thái quốc, chiến sự chưa rõ nhưng trước mắt không thể xuất hiện sơ hở.”

“Tướng quân nói đúng lắm, ta liền đi an bài.” Hứa Tuần chắp tay hành lễ, rời khỏi đại sảnh.

Nhiếp Dương nâng chén trà lên uống một ngụm, nheo con mắt lại, lẩm bẩm nói: “Thất vương tử, trên người ngươi đang giấu bí mật gì đây?”

Lúc chạng vạng tối, khi Lý Dật Vân tỉnh lại, Nhiếp Dương cho hạ nhân làm chút đồ thanh đạm, để thị nữ hầu hạ Lý Vân Dật dùng bữa xong, mới mang theo bốn nha tướng tới bái kiến.

“Nha tướng trấn thủ Hổ Nha Quan Hứa Tuần, Triệu Sơn Hổ, Phạm Vân, Hùng Tuấn tham kiến Dật Vương điện hạ!”

Nhiếp Dương cùng bốn nha tướng quỳ một gối hành lễ, liếc qua Lý Vân Dật đang dựa vào thành giường, trải qua một đêm nghỉ ngơi, khí sắc dù vẫn có chút tái nhợt nhưng đã khá hơn.

Bản thân Lý Vân Dật lớn lên tương đối tuấn tú, giờ phút này thoạt nhìn như một thư sinh yếu đuối vậy.

Lý Vân Dật nhìn thoáng qua năm người Nhiếp Dương, nhẹ nhàng vuốt ve ấm ngọc tinh xảo trong tay, khua tay nói: “Chư vị tướng quân xin đứng lên.”

Sau khi đứng dậy, Nhiếp Dương cười nói: “Điện hạ cát nhân thiên tướng, lần này bình an trở về, chính là phúc của đất nước. Điện hạ không cần phải lo lắng, mạt tướng đã đem tin tức khẩn cấp truyền về Hoàng thành, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ có thái y tới đây trị liệu hai chân cho điện hạ.”

Sắc mặt Lý Vân Dật bình thản, cúi đầu tiếp tục vuốt ve ấm ngọc, một lát sau mới nói: “Nhiếp Dương giúp bản vương gửi một phong thư cho Mẫu phi. Mặt khác, bản vương cần ở lại chỗ ngươi tĩnh dưỡng một thời gian.”

“Vâng!”

Nhiếp Dương lập tức để hạ nhân mang giấy bút cùng nghiên mực tới, đợi Lý Vân Dật viết xong liền tự mình dán lại, đưa ra bên ngoài để khẩn cấp gửi đi. Làm xong những việc này, Nhiếp Dương mới hỏi: “Điện hạ, sao ngài lại xuất hiện tại Nam Man sơn mạch, con Huyết Viên Tam Nhãn kia là…”

Lý Vân Dật liếc đám người một cái nói: “Không có gì, nửa năm trước bản vương bị võ giả Thái quốc truy sát, không thể không trốn vào Nam Man sơn mạch, đôi chân này cũng là tàn phế ở trong sơn mạch. Còn con hung thú kia ―― thật ra là do một cường giả bí ẩn thuần dưỡng Linh thú, hắn là người cứu ta, cũng để Linh thú đưa bản vương trở về, thế thôi.”

“Cường giả bí ẩn thuần dưỡng Linh thú?”

Nhiếp Dương cùng bọn Hứa Tuần liếc nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên. Cửu phẩm hung thú, không phải Đại tông sư không thể địch lại, trọng yếu nhất chính là bọn cũng đã có linh trí phi thường cao, tuyệt đối sẽ không dễ dàng làm bọn chúng hạ thấp kiêu ngạo, cho dù là cường giả cấp bậc Đại tông sư cũng không thể tùy tiện thuần phục bọn chúng? Trong lịch sử còn chưa nghe nói qua chuyện Cửu phẩm hung thú bị thuần phục làm Linh thú bao giờ.

Lại nói…

Coi như có cường giả bí ẩn thuần dưỡng Linh thú đi, tại sao nó lại hường Lý Vân Dật quỳ bái? Cái này rõ ràng là đang nói dối!

“Được rồi, không nói đến những chuyện này!” đám Nhiếp Dương còn chưa kịp hỏi tiếp, Lý Vân Dật đã khoát tay áo nói: “Hiện tại Phụ vương đánh tới chỗ nào rồi?”

Một lần nữa đám người Nhiếp Dương khẽ giật mình, Thất vương tử vừa từ Nam Man sơn mạch trở về, đối với thế cục trong nước hiểu rất rõ, chẳng lẽ là do vị cường giả bí ẩn kia nói cho hắn biết?

Nhiếp Dương trả lời: “Căn cứ vào tính báo truyền về, tám ngày trước Quốc vương đã suất lĩnh tám vạn đại quân công hãm Nghiệp thành Thái quốc, đoán chừng giờ này đã rời khỏi đó tiến tới Phiền thành.”

“Phiền thành à…”

Lý Vân Dật nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra chút bất đắc dĩ, khẽ thở một hơi, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Gấp gáp chạy tới vẫn là chậm một bước, trận chiến ở Phiền thành không thể thay đổi. Hi vọng Phụ vương cát nhân thiên tướng, có thể trốn về.”

Thanh âm của Lý Vân Dật tương đối nhỏ, bọn Nhiếp Dương đều không có nghe rõ, Nhiếp Dương nhíu mày hỏi: “Điện hạ nói cái gì?”

“Không có việc gì!” Lý Vân Dật tự như có chút mệt mỏi, phất phất tay nói: “Các ngươi lui xuống đi, không có chuyện quan trọng chớ đến quấy rầy bản vương.”

“Vâng!”

Mặc dù trong lòng đám Nhiếp Dương còn vô số nghi vấn, nhưng Lý Vân Dật không muốn nói, bọn hắn cũng không dám hỏi nhiều, toàn bộ hành lễ lui ra.

Chờ tất cả mọi người lui ra ngoài, Lý Vân Dật mới cúi đầu nhìn lấy ấm trà trong tay. Cái ấm này có màu xanh, chạm khắc từ ngọc mà thành, chỉ rộng ba ngón, thân ấm điêu khắc rất nhiều hoa văn hoa mỹ, trên nắp ấm có khắc năm kí tự chữ Triện phong cách cổ xưa.

[Càn], [Khôn], [Cương], [Hạo], [Đạo].

Lý Vân Dật dùng ngón tay nhẹ vỗ về năm chữ bên trên nắp ấm, ánh mắt có chút mơ hồ, nửa ngày sau mới tự lẩm bẩm: “Thiên Cơ Ấm, đến cùng ngươi ẩn chưa thiên cơ gì? Ta có thể trở về có phải là bởi vì… Duyên cớ do người?”

Mấy ngày kế tiếp, ngoài trừ đại phu thay thuốc cho Lý Vân Dật mỗi ngày ra, Lý Vân Dật ai cũng không gặp, một mực đợi ở trong phòng. Vị điện hạ này dường như vì hai chân bị phế, đan điền bị hủy mà nội tâm có chút sa sút, không nhắc lại sự tình tại biên cảnh.

Nhiếp Dương nghe đại phu bẩm báo, Lý Vân Dật ngược lại là muốn hỏi thăm chiến sự mấy lần trước cùng thế cục trong nước, mặt khác còn muốn làm một chiếc xe lăn.

Sáu ngày sau, trong phòng Nhiếp Dương, Hứa Tuần bí mật lẻn vào, đem theo một phong thư. Trong mắt hắn lộ ra một tia hung tàn, thấp giọng nói: “Tướng quân, Hoàng thành truyền mật lệnh, để chúng ta đem Lý Vân Dật… xử quyết!”

“Cái này?”

Nhiếp Dương tỏ vẻ kinh sợ, cầm phong thư đọc đi đọc lại mấy lần, đồng thời đối chiếu con dấu trên thư tín cẩn thận, mới cau mày nói: “Nhị điện hạ, hắn…”

Thư tín đúng là Nhị vương tử tự tay viết, con dấu phía trên cũng không sai, thư tín như này Nhiếp Dương có trong tay mấy cái, không thể làm giả.

Để Nhiếp Dương kinh ngạc là, Nhị vương tử lại muốn bọn hắn bí mật giết chết Lý Vân Dật? Cùng là huynh đệ ruột thịt, sao Nhị vương tử lại hạ độc thủ như thế? Huống hồ Thất vương tử hiện tại hai chân tàn phế, đan điền bị chấn nát, không chút uy hiếp, đâu cần phải làm như vậy?

Giết chết một vương tử cũng không phải là việc nhỏ, nếu chuyện này bại lộ, Nhiếp Dương hắn sẽ bị tru di cửu tộc. Vốn hắn chỉ định cẩn thận bẩm báo cho Nhị vương tử, lại không nghĩ tới Nhị vương tử hạ một mệnh lệnh để hắn rơi vào tình thế khó xử.

“Tướng quân!”

Hứa Tuần sờ cằm, hạ giọng nói: “Nếu như ta đoán không sai, nửa năm trước việc Thái tử cùng Thất vương tử bị quân đội Thái quốc tập kích, có lẽ… có quan hệ với Nhị điện hạ?”

“A?”

Con ngươi Nhiếp Dương co rút lại, suy nghĩ một chút cảm thấy có chút đạo lý. Nửa năm trước Thái tử cùng Thất vương tử bị quân đội Thái quốc tập kích, vốn là điểm đáng ngờ trùng điệp, rất nhiều người trong nước hoài nghi có nội gián mật báo. Nếu như Nhị vương tử là người giật dây phía sau, liền dễ lý giải.

Nhị vương tử vì mưu cầu ngôi vị Thái tử, một chiêu mượn đao giết người giết chết Thái tử, sợ Thất vương tử biết chuyện gì đó sẽ vạch trần hắn, liền giết luôn Thất vương tử ngăn chặn hậu hoạn?

“Làm đi!”

Nhiếp Dương đột nhiên đứng dậy, trong mắt lộ hung quang, nói: “Dật Vương điện hạ, việc này có trách ta, bản tướng quân cũng là thân bất do kỷ a.”

Nữ nhi của Nhiếp Dương là Trắc phi của Nhị vương tử, hắn cùng Nhị vương tử sớm đã là châu chấu trên một sợi thừng, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, nếu Nhị vương tử rớt đài, cả nhà hắn cũng không thoát khỏi vận mệnh bị liên lụy.