Phía nam Đông Thần Châu, Hổ Nha Quan.
Đầu giờ mão, trước khi rạng sáng. Đêm tối mù mịt, phảng phất như mực bôi vô biên ở phía chân trời khiến người khác hốt hoảng.
“Đông ―― đông ――“
Từng tiếng vang trầm đục từ nơi xa truyền đến, mặt đất mơ hồ rung động, khiến đám lính gác chen chúc khốn khổ trên tường thành bừng tỉnh, híp mắt cố gắng nhìn về phía xa.
“Địch tập kíchhhh!!!”
Một tiếng rống thảm thiết vang lên, từng bó đuốc được nhóm lửa giống như rắn lan ra, tất cả quân sĩ phía sau lỗ châu mai đồng loạt lên dây cung, rút đao khỏi vỏ, trường thương dựng lên san sát, vừa nhìn liền biết đây là một chi quân sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, kỷ luật nghiêm minh.
Một đội kỵ binh từ nội thành phi nhanh tới, còn chưa tới gần cửa thành, năm viên tướng đã từ trên chiến mã bay lên trời, sau mấy hơi thở đã đứng vững vàng trên tường thành. Hai đội quân sĩ mang đến mười chiếc cự nỏ, đầu tên to bằng miệng bát tỏa ra hàn quang dày đặc, khiến cho quân sĩ trên trường thành an tâm một chút.
“Đông ―― đông ――“
Tiếng vang càng ngày càng gần, nhờ vào ánh sáng yếu ớt của bó đuốc, người có thị lực tốt nhất đã có thể nhìn thấy một thân ảnh to lớn như ẩn như hiện. Thân ảnh kia cao tới mười mét, gần bằng tường thành, trông như một chiếc xe công thành cỡ lớn vậy.
“Cao tới mười mét? Là Bát phẩm hung thú?”
Vẻ mặt Tam phẩm quân hầu trấn thủ Hổ Nha Quan Nhiếp Dương nghiêm túc, bên ngoài cửa ải là dãy Nam Man sơn mạch, có đông đảo mãnh thú hoành hành, nghe nói còn có cả viễn cổ hung thú khiến Nam Man sơn mạch tràn đầy nguy hiểm. Thế nhưng chưa từng nghe nói có hung thú cường đại chủ động đi ra từ trong sơn mạch tập kích thành trì nhân loại, càng là hung thú cường đại thì linh trí càng cao, biết việc tập kích thành trì nhân loại sẽ chọc giận cường giả đỉnh cao nhân loại xuất thủ, bình thường chúng sẽ không tự tìm đường chết như vậy.
“Tới gần rồiiii.”
Từ trên thân dị thú phát tán ra khí tức hung lệ khiến lòng người phát lạnh, rất nhiều quân sĩ đã lạnh buốt toàn thân, trên tay cầm trường thương hay cung tiễn đều đã đổ mồ hôi, vẻ sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt. Cự thú giống như ngọn núi nhỏ kia bọn hắn có thể ngăn cản được sao? Nếu như không ngăn được, Hổ Nha Quan có thể bị san bằng thành bình địa hay không? Mấy vạn con dân trong thành liệu có phải hết hết không?
“Rốnggggg!!!”
Cự thú đột nhiên ngửa mặt lên trời gào thét, tiếng thét giống như một đạo sấm sét bùng nổ, khiến nhiều quân sĩ sắc mặt trắng bệch.
Nhờ vào ánh sáng mông lung, Nhiếp Dương cùng đám nha tướng rốt cuộc thấy rõ hình dáng cự thú, rõ là một con cự thú nhìn như đại tinh tinh, lông toàn thân đều là màu nâu, răng nanh tỏa ra hàn mang, lớn như bắp đùi thanh niên vậy.
“Nguy rồi! Hình như là Cửu phẩm hung thú Huyết Viên Tam Nhãn?!”
Nhiếp Dương mơ hồ nhìn thấy ở giữa trán viên hầu kia có một con mắt lớn, nội tâm rung động, Cửu phẩm hung thú tương đương với Cửu phẩm cao thủ của nhân loại, không phải là Đại tông sư thì không thể địch lại. Nếu như là một con Bát phẩm hung thú, bọn hắn còn có thể miễn cưỡng trấn áp, chứ dựa vào hắn cùng mấy nha tướng làm sao có thể ngăn chặn Cửu phẩm?
“Mau nhìn!”
Một nha tướng rống lên: “Mọi người mau nhìn, trên vai hung thú có người ngồi!”
“Cái gì?”
Nhiếp Dương khẽ giật mình, càng là hung thú cường đại càng kiêu ngạo, làm sao có thể để người khác ngồi trên vai? Chẳng lẽ là một Đại tông sư?
Khi tới gần hơn mọi người mới nhìn rõ, trên vai cự viên đang đỡ một cái ghế đá, phía trên xác thực có người ngồi.
“Đông ―― đông ―― đông ――“
Cự thú tiếp tục tiến lên, mỗi bước của nó có thể vượt qua mất mét, thân hình như gió, hung uy tràn ngập bao phủ lên toàn bộ binh tướng trên tường thành.
Phía Đông bầu trời bắt đầu lộ ra ánh sáng, lúc này một đám binh tướng trên tường thành rốt cuộc thấy rõ bóng người trên vai hung thú.
Đó là một thiếu niên, thân mặc áo gấm, nhìn có chút hư hại cùng dơ dáy. Đầu tóc rối bời, mặt mũi bẩn thỉu, rõ ràng đã lâu rồi chưa có tắm rửa.
“Cái áo bào này, thế nào lại có chút giống… Tử kim mãng bào?”
Một nha tướng cao gầy nghi ngờ nói, Nhiếp Dương cùng đám nha tướng còn lại nghe được liền nhướng mày. Lúc đầu nhìn bọn hắn cũng thấy có chút quen mắt, giờ nghe thế lại càng tỉnh ngộ, Nhiếp Dương nhìn kĩ một lúc liền kinh hô: “Không sai, là Tử kim mãng bào!”
Tử kim mãng bào, tại toàn bộ Đông Thần Châu chỉ có trong Hoàng thất. Toàn quốc chỉ có năm người có tư cách mặc mãng bào này, tất cả đều là con trai của Quốc vương, cũng chính là năm vị vương tử.
“Hình như là Thất vương tử, Dật điện hạ!”
Tên nha tướng kia lại hô lên lần nữa, mặt như gặp quỷ. Ba nha tướng còn lại há to miệng, vẻ mặt không dám tin. Nhiếp Dương trấn định hơn chút, nhưng vẻ kinh ngạc trong ánh mắt vẫn khó mà che dấu.
Hoàng thất có năm vị vương tử, sáu vị công chúa, Thất vương tử Lý Vân Dật, năm nay mười bảy tuổi, là một người sinh ra bình thường, giữa các vương tử cũng không xuất chúng, văn võ đều bình thường.
Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm ở chỗ ―― nửa năm trước biên giới truyền tin về, nói Thất vương tử đã qua đời!
Thất vương tử đã chết nửa năm trước, đột nhiên xuất hiện tại Hổ Nha Quan, còn ngồi trên vai Cửu phẩm hung thú? Chuyện quỷ dị như vậy phát sinh, ai dám tin?
“Đông đông đông!”
Hung thú như ngọn núi nhỏ kia càng lại gần, diện mạo của thiếu niên ngồi trên ghế đá kia càng rõ ràng. Thiếu niên nhìn như rất suy yếu, sắc mặt tái nhợt, nét mặt không buồn không vui.
“Đúng là Dật điện hạ không thể nghi ngờ!”
Sau khi xác minh cẩn thận, Nhiếp Dương trầm giọng nói, hắn đã từng có duyên gặp mặt Dật điện hạ mấy lần, mà Tử kim mãng bào cũng không thể làm giả được.
Hung thú chỉ cách tường thành khoảng ngàn mét, rất nhiều quân sĩ mặc dù khẩn trương, nhưng tên đã lên dây cung, mười chiếc cự nỏ cũng đã nhắm vào Huyết Viên, chỉ chờ Nhiếp Dương hạ lệnh liền công kích cự thú.
Nhiếp Dương không dám vọng động, cục diện này quá quỷ dị, không biết rõ ràng ai dám làm loạn? Ngồi trên vai cự thú là vương tử của bọn hắn nha.
Cũng may Huyết Viên Tam Nhãn kia đi thêm ba bốn trăm mét liền dừng lại, ba con mắt hiện ra hung quang chiếu toàn bộ quân sĩ trên tường thành, vô hình mang lại áp lực cực lớn cho bọn hắn, trên tường thành yên tĩnh tới nỗi có thể nghe được tiếng châm rơi xuống đất.
Tiếp theo, bàn tay to lớn của cự viên nắm lấy ghế đá, chậm rãi khom người, đem ghế đá nhẹ nhàng đặt lên trên đất bằng, động tác nhu hòa như thể thiếu niên trên ghế đá là con nó.
Hung thú nóng nảy tàn bạo cùng động tác tỉ mỉ ôn nhu tương phản nhau cực lớn khiến người trên tường thành cảm giác hoang mang cực độ.
“Oanh!”
Sau khi đem ghế đã đặt xuống yên ổn, cự viên đột nhiên quỳ xuống, thân thể hướng về phía trước phủ phục…
Cửu phẩm hung thú chẳng những chiến lực cao cường khiến Đại tông sư phải dè chừng, hơn nữa lại có linh trí cực cao, tại Nam Man sơn mạch cũng là bá chủ một phương, hiện lại quỳ xuống thi lễ với một thiếu niên nhân tộc?
Cảnh tượng này phảng phất như dừng lại.
Trên tường thành, toàn thể quân sĩ đã hóa đá!
“Đi thôi!”
Thiếu niên kia phất phất tay, phát ra một đạo thanh âm hư nhược, bên trong ống tay áo không ai chú ý hắn chạm tay vào một cái ấm trà bằng ngọc, bỗng nhiên lóe lên một tia sáng bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy.
Cự viên đứng dậy, ba mắt nhìn chăm chằm vào ống tay áo thiếu niên một lát, liền quay người bước đi.
Tia sáng đầu tiên ở phía Đông chân trời, xuyên qua tầng mây nhàn nhạt, chiếu xuống khiến lưng cự viên nhiễm một tầng kim sắc, trông như bóng lưng Thần Ma.
Cự viên tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ để lại thiếu niên kia yên tĩnh ngồi trên ghế đá, trên tường thành hơn hai ngàn quân sĩ không dám phát ra âm thanh nào, đều nhìn chằm chằm vào thiếu niên thân thể gầy yếu kia.
Thất vương tử khởi tử hoàn sinh, cưỡi Cửu phẩm hung thú trở về, hung thú còn hướng hắn quỳ bái!
Việc này quá mức quỷ dị, đám người còn đang đắm chìm trong cảnh tượng vừa rồi, khó lấy lại tinh thần, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì.
“Nhiếp tướng quân!”
Một đạo âm thanh hư nhược phá vỡ sự tĩnh lặng, thiếu niên kia ngẩng đầu nhìn về phía tường thành, mặt không thay đổi nỏi: “Ngươi dự định để bản vương ngồi tại đây sao? Hai chân bản vương bị thương, hành động bất tiện, không vào được Hổ Nha Quan.”