Trong Đông Di Quốc.
Trên tường thành của một tòa thành trì.
Hàn Vũ đứng ở phía trên, cúi đầu nhìn từng khối thi thể dưới thành.
Đây là tòa thành trì thứ 15 bọn họ đánh hạ.
Trừ năm tòa thành trì trước đó không hề có lực chống cự và đã bị bọn họ nắm giữ ra, các thành trì còn lại đều là do hắn đích thân đánh hạ.
Hắn muốn nói cho thế nhân.
Ánh mắt của bệ hạ tuyệt không sai.
Hiện giờ, hắn đã làm được.
“Tướng quân, chiến báo đã viết xong.”
Một phó tướng hưng phấn đi tới.
Hạ liên tiếp mười lăm tòa thành trì, cứ thế mở rộng bản đồ Đại Đường hẳn một vòng.
Phần công lao này, trừ bỏ thời kỳ Đường Thái Tổ ra, thì chưa từng có bao giờ!
“Kích động cái gì, mọi thứ đều là công lao của bệ hạ mà thôi, nếu viết xong rồi, vậy gửi đến Triều An Thành đi.”
Hàn Vũ vẫy vẫy tay, nói.
Hắn biết rõ, nếu không phải bệ hạ phái ‘mật thám’ tới, làm Đông Di Quốc mất đi Thiên Ưng Quan, thì chiến sự lần này của hắn, tuyệt không sẽ dễ dàng lấy được chiến quả.
Nói không chừng chỉ vẻn vẹn một Thiên Ưng Quan là có thể làm cho bọn họ thiệt hại quá nửa binh lực.
Nói đến cùng, là do khả năng của bệ hạ nên hắn mới có chiến quả như lần này.
Nghĩ vậy, Hàn Vũ khom người bái một bái về hướng Triều An Thành.
…
Bên kia.
Hoàng cung, bên trong Thái Cực Điện.
Lý Thành - bởi vì thọ mệnh tăng trưởng cho nên tâm trạng trở nên rất suy sụp - đang ở tiếp kiến tướng quân ‘Ngưu Lỗi’.
“Có chuyện gì, nói thẳng, nói xong cút đi.”
Lý Thành không thèm quan tâm đến uy nghi đế vương nói.
Hắn sắp không trở về được nữa!
Còn quan tâm lễ nghi hay không lễ nghi làm gì.
Hiện giờ hắn có 36 năm thọ mệnh!
Tận 36 năm!
Nói cách khác, hắn phải làm trừ quốc lực của Đại Đường 360 điểm mới được.
Nhưng quốc lực dễ làm trừ như thế sao? Bộ dáng bại quốc như hắn đây mà còn có thể tăng lên, hắn đã không còn biết rõ nên làm thế nào để Bại Quốc nữa.
Ngưu Lỗi cũng cảm giác được tâm tình của hoàng đế không ổn chút nào, sờ sờ cái mũi, nói: “Thần tới là có việc bẩm báo, chuyện liên quan đến hoàng thất Đại Đường, cho nên thần một mình tới gặp bệ hạ.”
Lý Thành đốc liếc mắt nhìn Ngưu Lỗi, tùy tiện: “Nói đi.”
Hoàng thất Đại Đường?
Theo như hắn biết, hiện giờ hoàng thất còn sống, chỉ có ba người, Thái Hậu, bản thân hắn, cùng với tên đại ca hỗn đản Lý Minh kia.
Ngưu Lỗi suy nghĩ một chút, hạ giọng nói: “Bệ hạ, thần có được tin tức, Trấn Tây Vương có khả năng có ý khởi binh tạo phản, thần không thể xác định thật giả, cho nên đến thông báo tin tức cho bệ hạ.”
Cái gì?!
Mí mắt Lý Thành nhảy dựng.
Đại ca hỗn đản của hắn kia, cư nhiên muốn mưu phản?
Chẳng lẽ mở mang bờ cõi đất đai, chính là vì giấu giếm nuôi dưỡng quân lính?
Chuyện cũng quá…
Quá tuyệt đi!
Khởi binh tạo phản tốt a!
Hắn rất ưa thích loại đại ca như thế.
Đại ca làm trung thần có gì thú vị chứ!
Chính loại đại ca thích mưu phản đó mới gọi là đại ca ruột.
Đại ca cũng thật là.
Nói sớm một chút rằng ngươi muốn khởi binh mưu phản không phải tốt sao, nói không chừng ta còn phái vật tư tới viện trợ ngươi cơ.
Dưới tình huống có vị thân vương mưu phản, hơn nữa Đông Chinh đại quân bại trận, ngoại địch vờn quanh, nội loạn không ngừng.
360 điểm giá trị quốc lực còn không phải là chuyện dễ dàng có thể trừ bớt sao?
Lý Thành tức khắc cảm thấy thần thanh khí sảng, ánh mắt nhìn về phía Ngưu Lỗi ôn nhu hơn nhiều, nói: “Không tồi, nên thưởng! Đi xuống lĩnh ngàn lượng bạc trắng đi, sự tình còn lại, liền giao cho trẫm.”
“Tạ bệ hạ!”
Ngưu Lỗi gật gật đầu, xoay người rời đi, hắn tin tưởng bệ hạ khẳng định sẽ có hành động.
Chiến tranh của hoàng thất Đại Đường, hắn vẫn nên lặng lẽ thì tốt hơn.
Kịp thời phối hợp với nhất cử nhất động của bệ hạ là được.
Nhìn Ngưu Lỗi rời đi.
Lý Thành nhăn chặt mày, lẩm bẩm: “Vị đại ca này không chịu khởi binh bây giờ, chẳng lẽ là cảm thấy mình còn quá yếu ớt sao.”
Phải chờ tới lúc vị đại ca của hắn cảm thấy bản thân cường đại thì phải mất bao lâu chứ?
Không được, hắn cảm thấy, hắn cần giúp đại ca một chút.
Ừm…
Trước đem Hổ Phù điều binh cho đối phương đi, cũng dễ biểu đạt ý tứ.
Ta không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, ngươi mau khởi binh tiếp nhận đi.
Nhân tài của địa khu Di Lương hình như có hơi yếu kém, ừ, cần phải điều những trung thần tới địa khu Di Lương.
Thứ nhất, là để trợ giúp thế lực của đại ca mình lớn mạnh.
Thứ hai, cũng là điều toàn bộ trung thần của triều đình đi, đám dư lại chỉ có gian thần, như vậy cần gì lo triều đình không hủ bại?
Trước vậy đi.
Lý Thành lập tức bọc Hổ Phù, gọi một thái giám hoạn quan tới, bảo đối phương nhanh chóng đưa Hổ Phù đến tay Trấn Tây Vương.
Rồi sau đó, hắn bảo Hứa Công Công viết toàn bộ tên họ của văn võ bá quan lên một tờ giấy để hắn tra từng người.
Thông qua ký ức, hắn sẽ phán định những cái tên có ấn tượng là trung thần hay là gian thần.
Sau một cuộc tra tìm, hắn tìm ra gần 50 vị ‘trung thần’.
Dù sao đi nữa, trong ký ức những người này chính là trung thần.
Đây đều là những việc trong trí nhớ tiên đế đã nói cho tiền thân.
“Làm tốt lắm, khó trách ta bại quốc như vậy mà quốc gia vẫn có thể không ngừng phát triển, chính là do 50 tên thành thật này gây sự.”
Mặt Lý Thành mang vẻ tức giận, nhìn thoáng qua Hứa Công Công bên cạnh, xua tay nói: “Hứa Công Công, truyền ý chỉ của trẫm, toàn bộ 50 người này sẽ được thuyên chuyển đến địa khu Di Lương.”
Sắc mặt Hứa công công quái dị không thôi, nói: “Bệ hạ, phải chăng ngài nên cân nhắc thêm chút nữa? Những người này đại đa số đều là gốc rễ ở Triều An Thành, trong lúc nhất thời điều toàn bộ bọn họ đi, e là sẽ tạo sự phản nghịch.”
“Phản nghịch? Phản nghịch tốt a!”
Lý Thành buột miệng thốt ra, lập tức ý thức được mình đã nói sai, suy tư một chút rồi bảo: “Đại Đường vẫn là Đại Đường của trẫm! Nếu những người này dám gây chuyện, bảo quân đội trực tiếp trấn áp!”
Nói thì nói thế.
Kỳ thật trong lòng hắn ước gì những người này gây chuyện.
Tốt nhất là đắp nặn cho hắn một hình tượng ‘hôn quân’, như vậy sẽ dễ dàng làm giảm dân tâm và uy vọng.
“Tuân lệnh bệ hạ thánh chỉ!”
Hứa Công Công không biết nên nói gì cho tốt, đành phải đáp vâng.
…
Tin tức truyền ra trong cung.
Nháy mắt làm khiếp sợ tới vô số người.
Năm mươi người bị điều đi hoàn toàn lơ mơ, bọn họ đã làm chuyện gì mà vô duyên vô cớ bị điều đến nơi hoang vu như địa khu Di Lương?
Bọn họ còn muốn đi gặp mặt hoàng đế, hỏi cho rõ ràng.
Nhưng hoàng đế lại trực tiếp không nhìn đến những người này, hơn nữa còn giao yêu cầu bọn họ lập tức tiếp quản.
Năm mươi người cảm thấy đau cả đầu.
Bên kia.
Trong phủ Tể tướng.
Giờ phút này hơn ba mươi quan viên triều đình đều đang hội tụ tại đây.
Chư Cát Vô Minh nhìn trong cái quan viên của Đại Đường.
Hiện giờ ở nơi này của hắn, tất cả người đều là đại thần có tài đức ở rất nhiều phương diện.
Những người này mới chính là lực lượng chủ yếu của triều đình Đại Đường đế quốc.
Hắn trầm ngâm một lát, nói: “Chắc hẳn các ngươi đều đã biết hết phải không? Về mệnh lệnh bệ hạ với phát ra? Hiện tại các ngươi đã biết dụng tâm chân chính của bệ hạ chưa?”
Hơn ba mươi quan viên tất cả đều hưng phấn gật gật đầu.
Ban đầu bọn họ đều cho rằng đương kim bệ hạ tầm thường không biết làm gì.
Không nghĩ tới hết thảy đều là giả.
Đương kim bệ hạ mặt ngoài là ‘tầm thường vô vi’, trên thực tế lại hùng tài đại lược.
Nếu không lần thuyên chuyển này của triều đình sao có thể sẽ điều đi toàn bộ những gian thần chân chính cơ chứ, đến một người cũng không dư lại.
Những gian thần bị điều đi đó, đại đa số đều là người của thời kỳ tiên đế, dùng hết các loại thủ đoạn, được tiên đế xưng hô là trung thần.
Đáng tiếc…
Mọi thứ đều không trốn khỏi hai mắt của đương kim bệ hạ!