Chương 17: Bình Ổn Cuộc Mưu Phản

Chư Cát Vô Minh nhìn đám người hưng phấn, không nhịn được lắc đầu cười, hắn chậm rãi nói: “Được rồi, bổn tướng tìm các ngươi tới, không phải cho các ngươi đến để hưng phấn, kế tiếp 50 tên sâu mọt kia, tất nhiên sẽ không cam lòng, ý đồ phản nghịch, điều này cần chúng ta phải ra tay.”

Đám người đều kỳ quái nhìn về phía Chư Cát Vô Minh.

Trong đó có một người nói: “Tể tướng, nếu bệ hạ dám động thủ lớn như vậy để dọn dẹp đám sâu mọt, chắc hẳn đã có bố trí chuẩn bị phía sau nhỉ?”

Hoàng đế vô duyên vô cớ ra tay, dọn dẹp sâu mọt của triều đình, sao có thể không phòng bị đám sâu mọt ấy phản công.

Thật ra bọn họ cảm thấy, bọn họ hoàn toàn không cần thiết phải ra tay.

Chư Cát Vô Minh thở dài lắc đầu, nói: “Đây là chỗ ngu dốt của các ngươi, ý nghĩ của bệ hạ nào có thể dùng suy xét của thường nhân?”

“Bổn tướng đoán bệ hạ tuyệt đối không có sự chuẩn bị phía sau!”

Hắn nói xong, nhìn về phía phương hướng hoàng cung, mang theo nhàn nhạt ý cười.

Hắn dường như thấy được vị hoàng đế ‘tri kỷ’, giờ phút này đang nhìn Tể tướng phủ, suy tính xem hắn có thể đoán được tâm tư hoàng đế hay không.

Đám đại thần lại mê mang.

“Không có chuẩn bị phía sau, chẳng lẽ bệ hạ không sợ những sâu mọt đó phản công?”

“Đúng vậy, một khi đám sâu mọt phản công, trong Triều An Thành chỉ sợ sẽ đại loạn!”

“Ta cảm giác bệ hạ chắc chắn có chuẩn bị…”

“…”

Quần thần đều không tin hoàng đế sẽ không có chuẩn bị sau cùng.

Chư Cát Vô Minh lắc đầu nói: “Nếu bệ hạ có thì còn cần các ngươi làm gì? Lần này động tác của bệ hạ, càng nhiều hơn là muốn khảo nghiệm các ngươi, ai là trung thần, ai là gian thần, có thể định ra được ngay tại đây ngay trong lần này.”

Đoàng…

Toàn trường bỗng nhiên yên tĩnh hẳn.

Rất nhiều đại thần đều mở to hai mắt nhìn.

Trong đầu hiện lên một đạo linh quang.

Bọn họ tất cả đều minh bạch.

Đúng vậy…

Loại chuyện này nếu còn cần bệ hạ bày ra chuẩn bị phía sau, vậy bọn họ là dùng để làm gì?

Bình hoa?

Đồ trang trí?

Hơn nữa, sự kiện lần này, nói không chừng chính là ấn tượng trong lòng bệ hạ đối với bọn họ, ai có năng lực, ai không có năng lực, đều sẽ bị ghi nhớ.

Nếu như thế, bọn họ làm sao có thể trông mong xem kịch được.

Trong mắt rất nhiều đại thần đều có tia sáng kỳ dị lập loè.

“Lời dừng tại đây, các vị đều có thể trở về rồi, chờ ngày mai lâm triều, hy vọng chuyện này đã được xử lý tốt.”

Chư Cát Vô Minh mỉm cười, hạ lệnh trục khách.

Rất nhiều đại thần giữ tâm tư, cũng không có hứng thú ở lâu nên vội vã rời đi.

Bên kia.

Địa khu Di Lương.

Ra roi thúc ngựa, rất nhanh, Hổ Phù liền đưa đến trên tay Trấn Tây Vương Lý Minh.

Khi Lý Minh nhìn thấy Hổ Phù điều binh, đầy mặt đều là mộng bức.

Hoàng đế có ý gì, muốn ta tạo phản? Còn đem cả Hổ Phù điều binh cho ta?

Hắn lập tức gọi đệ nhất mưu sĩ của Di Lương tới, cũng chính là nho sĩ lúc trước.

Thời điểm nho sĩ nhìn đến Hổ Phù điều binh, cũng dâng lên kinh thiên gợn sóng.

“Vương gia, thứ này sao lại ở trên tay ngươi?”

Hắn kinh hãi nói.

Tầm quan trọng của Hổ Phù điều binh, không thể nói rõ.

Bằng Hổ Phù, ngươi có thể điều động bất luận quân đội gì trên đời này.

Thứ này sao có thể sẽ rơi xuống trên tay vị Vương gia này.

Lý Minh quái dị nói về chuyện gốc gác với nho sĩ.

Nho sĩ ‘Quách Hủ’ tức khắc kinh ngạc.

Đây là đang đùa cái gì vậy.

Hoàng đế tự dưng đem Hổ Phù điều binh ra roi thúc ngựa, đưa đến tay của vị Vương gia muốn làm phản?

Có ý gì?

Trong mắt Lý Minh hiện lên vẻ tham lam, nhìn Hổ Phù trong tay, nói: “Quách Hủ, ngươi nói chúng ta có thể dựa vào Hổ Phù này trực tiếp khởi binh, lật đổ hoàng đế hay không?”

Quách Hủ kinh ngạc nói: “Vương gia, hoàng đế tự mình đưa Hổ Phù đến trên tay Vương gia ngươi, chẳng lẽ Vương gia cảm thấy hoàng đế sẽ sợ ngươi khởi binh sao?”

Lý Minh nghe vậy, tức khắc cảm thấy thân mình chợt lạnh, xiêm y toàn thân đều bị mồ hôi làm ướt nhẹp.

Đúng vậy.

Hoàng đế dám đem Hổ Phù đưa lại đây, chẳng lẽ sẽ không sợ chính hắn điều binh khơi chuyện, lật đổ thống trị của đối phương sao?

Nếu hoàng đế dám đem Hổ Phù đưa lại đây, vậy chỉ e…

Sớm đã an bài hết thảy.

Nếu như hắn dám khởi binh, có phải sẽ lập tức người đầu chia lìa không?

Suy cho cùng hoàng đế đã từng an bài mật thám trong vô thanh vô tức tiến vào Thiên Ưng Quan, khiến Đông Di Quốc đến chiến cũng không dám chiến, để nhường Thiên Ưng Quan.

Không lẽ nào…

Bên người hắn cũng có mật thám của hoàng đế, giờ phút này nhất cử nhất động của hắn, đều ở dưới mí mắt của hoàng đế?

Hoặc là trong thế lực của hắn, kỳ thật đã sớm ẩn giấu con mắt của hoàng đế?

Càng nghĩ càng thấy ớn…

Lý Minh bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, vội vàng hỏi: “Quách Hủ, ngươi nói xem hoàng đế rốt cuộc có ý tứ gì?”

Ánh mắt Quách Hủ nhìn chằm chằm vào Hổ Phù điều binh, sau một hồi, từ từ mở miệng: “Vương gia, ta cảm thấy, đây là một loại cảnh cáo của hoàng đế.”

“Hoàng đế đang cảnh cáo Vương gia, hắn không muốn thu thập… Không muốn đối phó Vương gia, bảo Vương gia đừng nghĩ chuyện mưu phản …”

“Đồng dạng, đây cũng là hoàng đế cho Vương gia ngươi một loại lựa chọn, là lựa chọn trực tiếp phát động chiến tranh, hay là lựa chọn từ bỏ!”

Hắn nói chuyện, cùng lúc lồng ngực cũng là nhịn không được phập phồng lên xuống.

Hắn khiếp sợ với thủ đoạn của hoàng đế.

Có phải quá nhanh chóng hay không…

Lý Minh cũng bị dọa cho sửng sốt, hỏi: “Nếu như chúng ta phát động ngay bây giờ, có Hổ Phù này là có thể có bao nhiêu phần nắm chắc?”

Vương gia vẫn còn muốn phát động cuộc chiến?

Quách Hủ thở dài một tiếng thật dài, nói: “Một phần cũng không có, nếu hoàng đế đã dám đem Hổ Phù - trọng khí của đất nước đều lấy ra hết, khẳng định là đã chuẩn bị tốt hết thảy, nói không chừng, Vương gia hiện tại đã sớm bị treo lên không rồi…Ai!”

Treo lên không…

Cả người Lý Minh run lên, sắc mặt tái nhợt.

“Vương gia, Vương gia!”

Quản sự của vương phủ nhanh chóng chạy tới.

Lý Minh quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm quản sự, cắn răng nói: “Chuyện gì!”

Vương phủ quản sự liên thanh nói: “Có thiên sứ (sứ trong sứ giả, sứ giả của hoàng đế) tới rồi!”

Thiên sứ, đó là hoạn quan, cũng chính là thái giám.

Nếu như hoàng đế hạ ý chỉ, do thái giám đến truyền đạt, thì sẽ được người ta coi là ‘thiên sứ’, ngụ ý sứ giả của thiên tử hoàng đế.

Lý Minh nhịn không được lạnh cả người, không biết lúc này thiên sứ tới để làm gì.

Nhưng hắn không có nhiều thời giờ để tự hỏi, bởi vì rất mau chóng thiên sứ liền đến.

Sau khi nghe xong thánh chỉ, cả người hắn đều là mộng bức.

50 trọng thần triều đình được điều nhiệm đến địa khu Di Lương của hắn, do hắn chỉ huy?

Hoàng đế đây là muốn cướp quyền hắn? Nắm giữ chặt chẽ toàn bộ địa khu Di Lương của hắn vào trên tay của chính hoàng đế?

Oanh!

Trấn Tây Vương lập tức liền ngã ngồi ở trên mặt đất, mặt tựa tro tàn.

Sắp đặt mấy năm nay của hắn, đều phải xong rồi sao?

Dựa vào cái gì…

Hắn mới là Đại hoàng tử, vốn dĩ người nên kế vị phải là hắn!

Mà không phải Lý Thành kia!

Vì sao kết quả lại biến Lý Thành thành hoàng đế!

Chẳng lẽ chỉ bằng thủ đoạn của Lý Thành thôi sao?

Khóe miệng Trấn Tây Vương Lý Minh hiện ra vẻ chua xót, hắn không thể không thừa nhận, thủ đoạn của hoàng đế so với hắn cao siêu hơn rất nhiều.

Có lẽ đây là nguyên nhân tiên đế đã truyền ngôi cho Lý Thành nhỉ.

“Truyền mệnh lệnh của ta… Cho mọi thứ tan rã đi, chuyện phát động… Chỉ là một giấc mộng mà thôi.”

Lý Minh đột nhiên vẫy vẫy tay, nói ra một câu như vậy.

Cùng lúc hắn nói ra những lời này, cả người giống như bóng cao su xì hơi, tê liệt trên mặt đất.