Chương 15: Trấn Tây Vương Lý Minh

[ Bắt đầu kiểm tra quốc lực tuần này ]

[ Quốc trị Đại Đường đế quốc hiện tại là là: 1285(↑) ]

[ Ban thưởng túc chủ 15 năm tuổi thọ, tuổi thọ hiện tại : 36 năm ]

[ Quốc lực tăng cụ thể như thế nào, mời túc chủ tự kiểm tra ]

Lý Thành mặt xám như tro, hắn bất động trên long sàng, lần này khát vọng trở về của hắn trôi xa rồi .

Bây giờ hắn muốn giơ ngón tay lên cũng mệt chết.

Lòng ngực vô cùng khó chịu, hắn ho sặc sụa như hen xuyễn.

Hắn cố gắng kiểm tra hệ thống.

Màn hình màu xanh trước mặt hắn biến đổi.

Quốc lực tăng cụ thể như sau:

[ dân tâm +2 ]

[ trị an +2 ]

[ uy vọng +5 ]

[ khai cương khoách thổ +5 ]

[ chấn nhiếp địch quốc +1 ]

Cái quái gì đang diễn ra vậy? !

Rốt cuộc ai đang chơi ta!

Nếu như hắn biết ai giở trò, thì hắn sẽ chơi người đó đến chết!

Lòng dân, uy vọng, trị an, chấn nhiếp địch quốc thì hắn không rõ ai làm.

Nhưng còn về mở mang bờ cõi thì hắn biết.

Chẳng lẽ là đại quân đông chinh đã thắng lợi?

Không thể nào!

Chỉ dựa vào dám ô hợp kia không thể nào chiến thắng nổi.

Nếu không phải đại quân đông chinh...

Vậy chỉ có thể là đại quân trấn thủ nơi khác!

Lý Thành nghĩ tới đây, sắc mặt trở nên âm trầm, siết chặt tay, cắn răng nói: "Hứa công công, vào đây cho ta!"

Loảng xoảng.

Cửa phòng mở ra.

Hứa công công vội vàng đi tới, nói: "Bệ hạ, có nô tài."

"Trẫm hỏi ngươi, biên giới Tây Nam Bắc, do ai thống lĩnh?"

Ánh mắt Lý Thành vô cùng băng lãnh, nhìn về phía Hứa công công, làm cho hắn chân tay run rẩy.

Hứa công công bị dọa sợ quỳ xuống đất, luôn miệng nói: "Bệ hạ, phía nam và phía bắc đều vô tận mênh mông, không người trấn thủ, chỉ có khu băng giá ở phía tây , là do Trấn Tây Vương trấn thủ."

Lý Thành nghe vậy, nhất thời lóe lên từng đạo tin tức.

Trấn Tây Vương Lý Minh...

Anh ruột của hắn.

Sau khi hắn kế vị, thì anh hắn đã bị điều đi trấn thủ biên giới phía tây Đại Đường, trở thành một vị thân vương.

"Ca ca tốt của trẫm ! Quả là có bản lãnh!"

Lý Thành nghiến răng nghiến lợi nói.

Nghĩ tới việc có thêm 15 năm tuổi thọ thật làm người ta tức chết.

Tất cả là vì người đại ca tốt này!

Hãy đợi ngày nào đó tiểu đệ nhất định sẽ chiếu cố đại ca thật tốt.

Hứa công công thấy Hoàng Đế tức giận như vậy, vội vàng dập đầu nói: "Bệ hạ bớt giận! Bệ hạ bớt giận!"

Nhưng lúc này Lý Thành và Hứa công công đều không chú ý tới, ở bên ngoài có một tên thái giám đang nghe lén .

Bởi vì thái giám tới trễ quá, chỉ nghe thấy Lý Thành nói một câu Ca ca tốt của trẫm ! Quả là có bản lãnh ', còn lại hắn chẳng nghe thấy gì.

Ánh mắt tên thái giám này , sau đó vội vàng rút lui .

...

Biên giới phía tây Đại Đường.

Khu băng giá.

Ngay trung tâm nới chấp pháp.

Một người đàn ông mặc áo bào màu đen cho thêu giao long nhìn bức thư trước mặt, sắc mặt vô cùng khó coi, hung tợn nói: "Xem ra tên Lý Thành này không phải là một tên hôn quân."

Tên nho sĩ bênh cạnh bình thản nói: "Vương gia, xảy ra chuyện gì?"

"Ngươi tự xem đi."

Trấn Tây Vương Lý Minh đưa bức thư khi cho nho sĩ xem, lạnh lùng nói: "Lý Thành đã biết Trầm đại sư là cô phái đi rồi sao."

"Vốn ta còn trông cậy Trầm đại sư có thể trở thành con chó bên cạnh tên hoàng đế, chờ đợi thời cơ khởi binh, bây giờ mất cả chì lẫn chài, không bằng bây giờ chúng ta khởi binh đánh vào kinh đô đi?"

Nho sĩ nhìn bức thư kia, trong lòng cũng cảm thấy khiếp sợ.

Hắn thật không nghĩ tới đương kim Hoàng Đế lại anh minh thế này.

Chỉ qua một ít đấu vết, dẵ có thể đoán ra Trầm đại sư là người của bọn họ?

Có khi nào việc này chỉ là trùng hợp không?

Không thể nào...

Nếu như là trùng hợp tại sao Hoàng Đế lại hô to ‘Ca ca tốt của trẫm ! Quả là có bản lãnh!' .

Nếu thật như vậy, chỉ sợ Hoàng Đế đã sớm biết Trấn Tây Vương muốn khởi binh tạo phản.

Tiếp theo phải làm sao đây...

Nếu bây giờ khởi binh có mấy thành chiến thắng?

Nho sĩ suy tính một chút, có lẽ triều đình bây giờ phần lớn người đều ủng hộ hoàng đế.

Nếu bây giờ khởi binh, quá khó để chiến thắng.

Hắn đem hết suy nghĩ của mình nói cho Vương gia.

Trấn Tây Vương Lý Minh nhíu chặc chân mày, nói: "Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể lẳng lặng chờ chết? Hoàng Đế đã biết mưu đồ của chúng ta, nếu còn bị động chỉ có con đường chết!"

Nho sĩ lắc đầu một cái, nói: "Cũng không phải, mặc dù Hoàng Đế đã biết kế hoạch của chúng ta thì sao, trong tay hắn không có bình quyền, cũng chưa chắc có thể chỉ huy những tướng quân kia, chúng ta chỉ cần chờ đại quân đông chinh chiến bại."

"Đến lúc đó, tên Hoàng Đế kia chẳng còn uy tính gì, đến lúc chúng ta danh chánh ngôn thuận khởi binh, diệt hôn quân bảo tồn hoàng thất Đại Đường thì sẽ không ai nói tiếng nào!"

Hắn với với giọng điệu vô cùng kiêu ngạo, hắn kiêu ngạo về kế hoạch của mình.

Trấn Tây Vương Lý Minh nghe thế, cũng cảm thấy có lý, định vỗ tay tán dương.

Chưa kịp làm gì.

Một tên lính chạy thật nhanh tới, lớn tiếng nói: "Vương gia! Cuộc đông chinh đã kết thúc!"

Trấn Tây Vương vui mừng, cười nói: "Chẳng lẽ thời của ta đã đến?"

Hắn lập tức cầm thư báo tin chiến sự xem đọc, kết quả vừa nhìn một cái, thì hắn thiếu chút nữa đã ngất đi.

"Vương gia! Ngươi làm sao thế!"

Nho sĩ vội vàng đi tới.

"Tức chết... Ta …!"

Lý Minh giận đến mức không nói lên lời, đem thư chiến báo cho nho sĩ.

Nho sĩ nhìn một cái, con ngươi chợt co rúc lại.

Trận chiến đầu tiên, Hàn Vũ dẫn một trăm ngàn binh lính, không tốn một binh một chốt, chiếm được Thiên Ưng Quan, chẳng khác gì đánh chiếm biên giới Đông Di Quốc!

Theo chiến báo, bởi vì Hoàng Đế Đại Đường đã từng phái mật thám vào Thiên Ưng Quan, sau bất ngờ bị Đông Di Quốc biết, Đông Di Quốc sợ mật thám của hắn làm bậy, cho nên chủ động giao ra Thiên Ưng Quan.

Cái này.. cái này...

Nho sĩ nhất thời cảm thấy mơ hồ.

Đại Đường Hoàng Đế!

Thật không đơn giản!

Hắn quay đầu lại nhìn tên Vương gia nhà mình.

So với Hoàng Đế Đại Đường thủ đoạn thần bí khó lường, tên Vương gia nhà mình thật sự quá ngu ngốc.

Nếu như Hoàng Đế Đại Đường ngu ngốc vô năng thì còn tốt, bọn hắn khởi binh còn có thể thắng.

Nhưng hôm nay...

Nho sĩ cảm thấy nên tạo trước đường lui cho mình thì tốt hơn.

Việc khẩn cấp trước mắt, là phải bình tĩnh.

"Vương gia, ngài đừng có gấp, coi như đông chinh xảy ra biến cố... Nhưng chúng ta cũng có thể nghĩ ra thêm biện pháp khác."

Hắn làm bộ trầm tư nói.

Trấn Tây Vương Lý Minh giống như tìm được rơm rạ cứu mạng, vội vàng nói: "Đúng đúng đúng, ngươi là đệ nhất mưu sĩ của ta, nhất định có thể tìm được biện pháp tốt nhất."

Nho sĩ gật đầu, nói: "Vương gia, cứ ở chỗ này ta cũng không tìm được gì biện pháp, ta cần phải ra về để suy nghĩ kĩ lưỡng."

Lý Minh cũng chỉ có thể đáp ứng, chỉ cần nho sĩ nghĩ ra biện pháp, thứ gì hắn cũng có thể làm.

Nho sĩ đáp ứng hắn, nhưng trong lòng cũng thầm than.

Đáng tiếc đương kim bệ hạ là bặc minh quân.

Không phải là một tên hôn quân.

Nếu không vị Vương gia này, cũng có thể miễn cưỡng leo lên ngôi hoàng đế...

Đáng tiếc nha, ai.