Chương 14: Bệ Hạ Từng Phái Tới Mật Thám?

Giao giới giữa Đại Đường đế quốc và Đông Di Quốc.

Hai tòa hùng quan* sừng sững ở nơi này.

*tức cửa ải hiểm yếu, có thể coi là một kiến trúc thành trì.

Hùng quan ở biên cảnh Đại Đường đế quốc tên là ‘Thiên Môn Quan’, nghe đồn chính là trạm kiểm soát có từ thời kỳ Đường Thái Tổ, cho đến nay vẫn luôn sừng sững, bảo hộ Đại Đường mặt đông.

Mà hùng quan ở biên cảnh Đông Di Quốc tên là ‘Thiên Ưng Quan’, nguyên do cụ thể, không cách nào biết.

Hai tòa hùng quan cùng tồn tại, bất luận một bên nào muốn vượt qua biên giới của đối phương, thì đều cần phá vỡ hùng quan, khó khăn trong đó tự nhiên là không thể nói bằng lời.

Giờ phút này, một quân đội nhân số mười vạn mênh mông cuồn cuộn từ Thiên Môn Quan mà ra, đang chạy trên đường.

Lá cờ màu đỏ tươi thuộc về Đại Đường tung bay theo gió.

Đội ngũ ở giữa.

Hàn Vũ ngồi trên một con ngựa đen, khuôn mặt lạnh lùng không thôi, khi ánh mắt hắn nhìn về phía binh lính quanh mình hiện lên vẻ khá hài lòng.

Thông qua một đường diệt phỉ, hắn đã bước đầu sửa soạn xong nhánh quân đội này, hơn nữa ‘quân hồn’ đã có hình thức ban đầu, tin tưởng đợi một thời gian, quân đội này tất nhiên sẽ lột xác thành đội quân thép đánh trận nào thắng trận đó!

“Tướng quân, lập tức đến Thiên Ưng Quan, lần này vẫn là trực tiếp quét ngang chứ?”

Một phó tướng thúc ngựa đi đến bên người Hàn Vũ cười hỏi.

Hàn Vũ nghe vậy, nhịn không được rút vỏ kiếm ra hung hăng đập trên mũ giáp của đối phương, cười mắng: “Quét ngang? Ngang cái rắm a, ngươi cho rằng Thiên Ưng Quan cũng giống như những gã thổ phỉ đó?”

Nói, ánh mắt hắn cũng ngưng trọng lại, nhìn về phía hướng Thiên Ưng Quan, nói: “Trong Thiên Ưng Quan có đệ nhất danh tướng Ba Lỗ của Đông Di Quốc ở, nghe đồn Ba Lỗ này tinh thông binh pháp của các quốc gia, mưu lược cực cao, am hiểu nhất là cuộc chiến phòng thủ, chúng ta lần này cũng không thể thiếu cảnh giác.”

Phó tướng thấy vậy, cũng không kìm được đề cao tâm thần.

Đích xác, một đường này đi tới, phá được nạn trộm cướp ở các nơi, khiến bọn hắn nuôi một loại tâm tư đánh trận nào thắng trận đó.

Dường như chỉ cần đi theo vị Hàn tướng quân này, là có thể mãi mãi vô địch.

Lộc cộc…

“Tướng quân! Phía trước có thám báo truyền đến tin tức!”

Một con khoái mã chạy tới.

Binh lính ven đường vội vàng nhường đường, bọn họ đều biết đây là tin tức thám báo ở tiền tuyến, sự khó khăn tương đương với chiến cơ.

Hàn Vũ vội vã ghìm ngựa.

Rất nhanh, có một người trình cuộn thư tín lên.

Hàn Vũ tiếp nhận xem xong, lâm vào trầm mặc.

Trong Thiên Ưng Quan không hề lực lượng phòng bị?

Thậm chí đóng cửa cũng là để trạng thái mở một nửa?

Trên tường thành không có lấy một sĩ binh?

Sao có thể.

Danh tướng Ba Lỗ của Đông Di Quốc không có khả năng không biết tầm quan trọng của Thiên Ưng Quan.

Sao có thể dễ dàng đem tòa hùng quan này chắp tay nhường cho bọn họ?

Tất nhiên là có trá!

Trong mắt Hàn Vũ lập loè tinh quang, nói: “Truyền quân lệnh của ta, toàn quân đẩy nhanh tốc độ, đến trước cửa Thiên Ưng Quan bày trận, ta đây thật muốn nhìn xem, tên Ba Lỗ này có thể làm ra dạng gì.”

Lính liên lạc lập tức lao nhanh.

“Tướng quân có lệnh! Toàn quân đẩy nhanh tốc độ, bày trận trước Thiên Ưng Quan!”

“Tướng quân có lệnh! Toàn quân đẩy nhanh tốc độ…”

“…”

Thiên Ưng Quan.

Mười vạn đại quân bày trận ở phía dưới, nhìn cổng thành nguy nga trước mặt, một đám binh lính đều nhịn không được nuốt nước bọt.

Tưởng tượng đến việc bọn họ phải phá được cổng thành như vậy, liền nhịn không được có chút sợ.

Hàn Vũ nhìn cổng thành trước mặt, ánh mắt cũng có chút ngưng trọng.

Nói thật, hắn cực kỳ tự tin về thao lược binh pháp của bản thân, nhưng giờ này khắc này, đối mặt với hùng quan như vậy, cũng vẫn cảm thấy khó giải quyết.

Hắn đã phái ra tiên phong vào trong cổng thành dò đường, cũng không biết hiện giờ thế nào.

“Chỉ cần đánh hạ tòa cổng thành này, đường sau liền dễ đi, nói không chừng có thể lập tức lấy được toàn bộ Đông Di Quốc.”

Hàn Vũ lẩm bẩm tự nói.

Lộc cộc…

Bỗng nhiên, một tiểu đội kỵ binh mấy chục người từ cổng thành mà ra, đúng là tiên phong lúc trước đã tiến vào Thiên Ưng Quan.

“Tướng quân, đám mạt tướng đã chạy hết Thiên Ưng Quan một lần, bên trong chỉ còn lại có một vài bá tánh và vật tư, không có lấy một binh lính đóng quân, chúng ta chạy khắp nơi, cũng mới bắt được một binh lính chưa kịp trốn.”

Đại tướng tiên phong ném một binh lính Đông Di Quốc tới dưới ngựa Hàn Vũ.

Hàn Vũ nghe xong lời nói của tiên phong, nhíu nhíu mày, rút kiếm chặn cổ tên binh lính, lạnh giọng hỏi: “Nói, vì sao bên trong quan của các ngươi đều không có người?”

Ý nghĩa chiến lược của Thiên Ưng Quan có bao nhiêu quan trọng, tin tưởng danh tướng như Ba Lỗ kia tự nhiên là hiểu rõ.

Vì sao đối phương sẽ vô duyên vô cớ từ bỏ Thiên Ưng Quan, điểm này lại khiến hắn không hiểu.

Binh lính đó hoảng sợ nói: “Đại Đường Thiên Tướng quân tha mạng!”

Hàn Vũ nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Bản tướng quân hỏi ngươi cái gì, ngươi liền trả lời cái đó, nếu không đừng trách bản tướng quân hạ kiếm vô tình!”

“Nói, vì sao trong Thiên Ưng Quan không có người!”

Binh lính Đông Di Quốc vội vàng nói: “Ba Lỗ tướng quân truyền lệnh, nói quân đội Đại Đường sắp tới, trong quan… Có mật thám do hoàng đế Đại Đường tôn quý phái tới núp trong tối, làm cho chúng ta rút quân, ta là do không kịp trốn…”

Nói thế, chính hắn cũng cảm thấy nghẹn khuất.

Bởi vì muốn đi vệ sinh, muộn một bước liền bị bắt được, còn là sống sờ sờ bị bắt được từ trong nhà xí, mông cũng chưa lau.

Khó khăn quá…

Hai mắt Hàn Vũ lại đột nhiên trừng lớn.

Mật thám bệ hạ phái tới?

Bệ hạ hoàng cung ở Triều An Thành xa xôi, cư nhiên có thể bố trí đến tận nơi đây?

Hô…

Hắn hít sâu một hơi.

Hắn đã hiểu rõ ý tứ của bệ hạ.

Bệ hạ có lẽ sớm đã bố trí hết thảy mọi chuyện.

Chỉ chờ hắn động thủ.

Dùng mật thám giúp hắn nắm giữ hùng quan, mục đích tất nhiên là muốn hắn bảo tồn chiến lực còn sống, bắt lấy toàn bộ Đông Di Quốc!

Quả nhiên

Chư Cát tể tướng đã nói đúng.

Bệ hạ thật sự là hùng tài đại lược.

Nếu phát động chiến sự, tức phải diệt thủ đô của đối phương.

Nghĩ vậy, trong mắt Hàn Vũ hiện lên ánh lạnh, nói: “Toàn quân vào trong tu chỉnh một phen, tiếp tục hướng phía Đông, tiến công Đông Di Quốc!”

“Vâng!”

Bọn lính sôi nổi phụ họa.

Một phó tướng hỏi: “Tướng quân, có cần khẩn cấp đem chuyện Thiên Ưng Quan đưa về triều đình hay không?”

Hàn Vũ lắc đầu, khinh bỉ liếc nhìn phó tướng một cái: “Bệ hạ là người phương nào? Nếu đã bố trí tới chỗ này rồi, sao lại có thể không đoán được Thiên Ưng Quan đã bị chúng ta nắm giữ? Mau vào quan tu chỉnh đi chứ còn gì?”

Phó tướng hoàn toàn lơ mơ.

Không chỉ là phó tướng, ngay cả những binh lính cũng rất mơ hồ, không có lý do đã nắm giữ được một tòa hùng quan.

Nhưng sau một số giải thích được khoa trương hóa không rõ ràng của phó tướng, tất cả binh lính đều đã hiểu được một chút.

Bệ hạ của họ đang che chở họ!

Vì thế, trong quân bất giác nảy sinh lòng tín ngưỡng đối với hoàng đế Lý Thành.

Còn nghe đồn, bệ hạ chính là Chân Long chuyển thế, lúc trước thấy Thiên Ưng Quan quá hùng vĩ, lo lắng làm chết thương quá nhiều binh lính, nên đã dùng thần thông, trực tiếp diệt binh lính trong thành, cho bọn họ dễ dàng chiếm lĩnh Thiên Ưng Quan.

Hàn Vũ nghe lời đồn này, cũng chỉ cười.

Loại chuyện hữu ích với bệ hạ, hắn đương nhiên sẽ không cấm truyền bá, ngược lại cực kỳ cổ vũ lời đồn được truyền bá.

Đây cũng là phương pháp ngăn chặn quân đội chỉ nhận tướng quân không nhận bệ hạ.

Cùng lúc đó.

Trong hoàng cung, Lý Thành đang quan sát kiểm tra đo lường quốc lực.

Khi hắn nhìn đến chỉ tiêu quốc lực, mặt như tro tàn, một luồn tức giận dâng lên trong lòng.

Chỉ thấy màn hình xanh thẳm trước mặt có chiếu một đoạn văn tự…