Dưới sự thúc giục của Long Ngạo Thiên và bốn vị đệ tử chân truyền, di tích trong Vạn Tượng sơn nhanh chóng bị đào móc. Toàn bộ di tích trông rất giống mộ táng của Võ An hầu trước đây, nhưng có vài phần khác biệt. So với thế ngoại đào nguyên trong mộ táng của Võ An hầu, di tích này do vài tòa kiến trúc đồng thanh tổ hợp lại với nhau.
Kiến trúc đồng thanh trông hơi tàn tạ, nhưng phong bế rất hoàn mỹ, cũng chính vì như thế nó mới có thể bảo tồn được hoàn hảo trong lòng đất. Mà trên vách tường của kiến trúc, viết từng Phạn văn cực đại, quang trạch màu vàng lấp lánh dưới dương quang chiếu rọi, một khí tức khiến người thư thái nhào tới.
“Quả nhiên là Đại Lôi Âm tự!”
Long Ngạo Thiên mặt không thay đổi, trong nội tâm lại cuồng hỉ một trận. Phạn văn kim sắc trên vách tường tuyệt đối là Phật tông chính thống, cho dù Thiếu Lâm tự bây giờ, sợ rằng cũng không có truyền thừa Phạn văn hoàn chỉnh như thế. Chỉ có Đại Lôi Âm tự —— do Phật tổ Thích Ca Mâu Ni khai sáng, nhưng sớm đã phá diệt trong thời đại thượng cổ —— mới có ấn khắc Phạn văn đầy đủ như vậy!
“Đây là..... Truyền thừa của Phật tông?”
“Có ý tứ.”
“Thảo nào Long Ngạo Thiên lại đặc biệt chạy đến, truyền thừa của Phật tông có không ít đồ tốt.”
Ba người Triệu Hạo không giống Long Ngạo Thiên, hiểu Đại Lôi Âm tự không sâu, cho nên trong thời gian ngắn không nhận ra phương diện này của di tích. Chẳng qua, chuyện này không ảnh hưởng bọn hắn tiến hành thăm dò.
Diệp Lương Thần mỉm cười, khoát tay nói với Long Ngạo Thiên: “Xin mời, thứ tịch đại nhân?”
Dù sao hắn chưa quen thuộc di tích này, có trời mới biết trong này có cơ quan gì đó hay không, cho nên đương nhiên không thể là người thứ nhất đi vào, mà Long Ngạo Thiên chính là nhân tuyển tốt nhất để dò đường.
“Hừ!”
Long Ngạo Thiên hừ lạnh một tiếng, hắn tương đối khinh thường loại khôn vặt như Diệp Lương Thần, chẳng qua bây giờ tình thế còn mạnh hơn người, cho nên hắn vẫn không cự tuyệt.
“Chờ bản tọa lấy được truyền thừa Long Tượng Bàn Nhược Công, lại tính sổ sách với các ngươi!”
Long Ngạo Thiên vừa nghĩ trong lòng, vừa trực tiếp tung người nhảy lên, đưa tay một quyền đánh bay đại môn của di tích, vọt vào với tốc độ nhanh nhất.
Không giống ba người khác, hắn nghiên cứu phi thường thấu triệt về Đại Lôi Âm tự, trước đó cũng điều tra rất nhiều tư liệu, biết rằng về cơ bản loại di tích này không có cơ quan gì nguy hiểm, tối đa chỉ là một số trận pháp bày ở ngoài sáng. Đại Lôi Âm tự không giống Thiếu Lâm tự bây giờ, là Phật tông chính thống chân chính, chú trọng một chữ “Duyên”, không thể đặc biệt hãm hại ngoại nhân tiến vào chùa miếu.
Thấy Long Ngạo Thiên quả quyết như thế, đám người Triệu Hạo cũng sững sờ, chẳng qua cũng nhanh chóng tung người vọt vào. Mà sau khi thấy mấy vị đại lão đi vào, các đệ tử Thuần Dương cung cũng liên tiếp vọt vào di tích, đương nhiên trong đó cũng bao gồm Trần Tiêm Tiêm và Dương Xung.
“Xú nha đầu, đừng theo đám người kia, đi theo ta, ta dẫn ngươi đến chỗ tốt!”
Tiểu Yêu lớn tiếng nói trong cơ thể Dương Xung, tuy chuyện di tích Đại Lôi Âm tự bị ù ù cạc cạc phát hiện hơi vượt quá dự liệu của hai người, nhưng hình như tiểu Yêu hiểu di tích này rất sâu, cho nên hai người cũng không hốt hoảng, vẫn vọt vào di tích theo đám người.
“Đám người kia hẳn còn chưa biết, di tích này là một phân viện của Bàn Nhược đường thuộc Đại Lôi Âm tự ngày xưa, hơn nữa còn là một phân viện cực kỳ trọng yếu. Thủ tọa của Bàn Nhược đường năm đó xuất từ nơi này, cho nên kỳ thực trong này chôn dấu thần công truyền thừa của Bàn Nhược đường —— << Long Tượng Bàn Nhược Kinh >>.”
Tiểu Yêu vừa nói, vừa chỉ dẫn Dương Xung, xuyên qua từng chỗ rẽ, vòng qua kiến trúc di tích nhìn như hùng vĩ, đi tới một phế tích rõ ràng đã hoang phế.
“Đại Lôi Âm tự chú trọng một chữ duyên, cho nên Long Tượng Bàn Nhược Công được Bàn Nhược đường đặc biệt để ở đây. Chẳng qua thứ đặt ở trung tâm di tích này, kỳ thực không phải Long Tượng Bàn Nhược Công, mà là một bản tuyệt học Đại Lôi Âm tự khác, đây cũng là một trò đùa ác của đám đầu trọc kia.
Dương Xung cẩn thận từng li từng tí đi vào phế tích, sau khi vòng qua một bức tường cao, nhìn thấy một chỗ miếu cổ.
Trước miếu có hai ngọn thanh đăng, phát ra ánh sáng nhạt. Một gốc bồ đề cổ thụ cắm rễ trên bậc thang, cứng cáp như cầu long, nhưng dường như điêu linh, thân cây khô cạn, trên cây vô số lá khô. Trong đầy trời khô vàng, chỉ có thể mơ hồ thấy vài mảnh lục quang, chập chờn theo gió, giống như giấu giếm ngọc bích.
“Đây là.......”
Cửa miếu mở rộng, bên trong không có đồ vật gì, chỉ có thể nhìn thấy một tòa Phật đá phủ bụi bặm thật dày, tọa lạc trên chính vị trong miếu. Ánh mắt như cười mà không phải cười xuyên qua đại môn rơi thẳng vào Dương Xung, khiến Dương Xung sinh ra ảo giác kỳ diệu: Tòa Phật đá kia đang nhìn ta!
“Xú nha đầu?”
“..... Ờ! Sao, sao vậy tiểu Yêu?”
“Không có gì, ta thấy ngươi đột nhiên ngây ngẩn cả người..... Được rồi, đừng ngây ra đấy, mau vào. Đây là cơ duyên của ngươi, nếu bỏ lỡ thì không có chỗ hối hận.”
“Cơ duyên?”
“Không sai, chớ xem thường tòa miếu cổ này, nghe đồn năm đó thủ tọa Bàn Nhược đường ngộ Phật minh lý dưới gốc cây bồ đề trước miếu, trở thành Võ Đạo Tông Sư. Dưới cái bệ của tôn Phật đá trong miếu, cất giấu Đại Uy Thiên Long La Hán Quyền, cũng là một phần cơ duyên mà vị thủ tọa kia lưu lại....”
Dương Xung hơi nghi hoặc nháy nháy mắt: “Tiểu Yêu, ngươi biết cũng quá rõ đi.”
“A.... Chuyện này sao.”
Âm thanh của tiểu Yêu chợt trở nên lúng túng: “.... Ngươi cũng biết, ta là yêu tộc, kỳ thực năm đó ta nhìn thấy chuyện này trong tộc tàng....”
“Tộc tàng?”
“Ừ, bởi vì căn cứ ghi chép trong tộc tàng, phân viện của Đại Lôi Âm tự này, chắc, đại khái, có lẽ.... Chính là nơi mà năm đó Cửu Mệnh miêu nhất tộc ta công hãm, bản chính của Đại Uy Thiên Long La Hán Quyền cũng do chúng ta phát hiện, chẳng qua yêu tộc ta không tu được võ công tuyệt học của nhân loại, cho nên không lấy đi.....”
“Ấy.”
Dương Xung lập tức bó tay, lắc đầu bất đắc dĩ, cũng không xoắn xuýt chuyện này nữa, trực tiếp nhanh chân chạy về phía miếu cổ.
Mà một bên khác, Trần Tiêm Tiêm thì ù ù cạc cạc bị cuốn vào một trận pháp trong lúc thăm dò di tích, nháy mắt đã xuất hiện trong một mật thất.
“Nơi này là......”
Trần Tiêm Tiêm ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong mật thất này, một tôn tượng Phật kim thân to lớn đứng sừng sững, cao chừng sáu trượng, tỏa ra một ý cảnh võ đạo —— bất động bất dao, bất hủ bất phôi, dường như muốn chi phối quá khứ tương lai, mặc ngươi dời sông lấp biển, ta tự nhặt hoa cười một tiếng.
“Thông Thiên Phù Đồ?”
Trong đan điền, Trần Tiêm Tiêm rõ ràng phát giác được, Thông Thiên Phù Đồ trong cơ thể —— chỗ dựa lớn nhất của mình —— sau khi nhìn thấy tượng Phật kim thân thì lập tức run rẩy. Cũng làm Trần Tiêm Tiêm ngộ ra trong lòng: Đây là cơ duyên của nàng, cũng là duyên pháp nàng giành được.
Cùng lúc đó, Long Ngạo Thiên một đường quá quan trảm tướng, hãm hại người khác, lúc này mới đi tới chỗ sâu nhất của di tích trước ba người kia một bước. Mà ở nơi đó, có một bộ khô lâu kim sắc, đang chắp tay trước ngực ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, trước người trưng bày một bản sách bị long đong.
“Chính là nó!”
Long Ngạo Thiên nhanh chân đi về phía trước, trực tiếp cầm sách lên. Sau khi nhanh chóng xem một lượt, lập tức nở nụ cười hài lòng.
“Tuy không phải Đại Uy Thiên Long La Hán Quyền, nhưng là một bản võ học ẩn chứa chân ý của nó. Có thứ này, Long Tượng Thiên Pháp của ta hẳn có thể tiến thêm một bước! Xem ra di tích này không chôn giấu Đại Uy Thiên Long La Hán Quyền, chỉ có thể nói là một chút tiếc nuối. Nhưng không sao, có nó, ta vẫn có thể nhất phi trùng thiên!”
Long Ngạo Thiên quay người lại nhìn về khô lâu màu vàng, đây chính là kim thân xá lợi mà đại tăng của Phật tông lưu lại, có thể phụ trợ tu luyện võ công cao thâm của Phật tông, tuyệt đối là làm ít ăn nhiều. Tuy mình không thể hoàn toàn luyện hóa nó trong thời gian ngắn, nhưng cho dù chỉ luyện hóa một phần, cũng có thể làm thực lực tăng mạnh.
“Tốt! Phi thường tốt!”
Ba tên ngớ ngẩn Triệu Hạo, Diệp Lương Thần, Âu Dương Phong còn muốn tranh cơ duyên với ta, nhưng không ngờ tất cả cơ duyên đều đã rơi vào tay Long Ngạo Thiên ta!
Ta quả nhiên là thiên mệnh chi tử! Cho dù là Trần Khuynh Địch, sau này cũng không phải đối thủ của ta!