Chương 34: Sao toàn là người a

Chỉ kết luận mà nói, kế hoạch Vạn Tượng sơn rất thành công.

Lúc này mới chưa đến ba ngày, đã có nhiều võ giả bắt đầu tràn vào Vạn Tượng sơn, mà mười hai vị đương gia của Vạn Tượng sơn tỏ vẻ tận chức tận trách, ngăn cản võ giả đi vị trí di tích. Kết quả bọn hắn càng ngăn cản, càng có người hiếu kỳ, hơn nữa bản thân mười hai vị đương gia cũng đẩy gợn giúp sóng.

Rốt cuộc, vào ngày thứ năm, tin tức liên quan đến di tích đã lộ ra.

“Hỗn trướng! Chuyện gì thế này? !”

Trong Trung Nghĩa đường, Long Ngạo Thiên nhận được tin tức vỗ bàn gầm thét. Trong nháy mắt, cái bàn nặng nề chế tạo từ gỗ sam hóa thành phấn vụn dưới một chưởng của hắn, một hư ảnh long tượng như có như không hiện ra sau lưng. Nhất thời trọng lực trong Trung Nghĩa đường như tăng lên mấy lần, toàn bộ mặt đất sụp đổ xuống.

“Đại nhân! Đại nhân, chuyện này không thể trách chúng ta a! Chúng ta cũng không biết là thế nào, những ngày này ngài cũng thấy sở tác sở vi của chúng ta, tuyệt đối không có quan hệ với chúng ta a!”

“Hừ!”

Long Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn chăm chú mười hai vị đương gia đang kinh hoảng không thôi. Nói thật, vừa rồi hắn thật sự muốn giết người, chẳng qua nghĩ đến thăm dò di tích còn cần những người này làm pháo hôi, hắn mới nhẫn nại xuống. Hơn nữa bây giờ để lộ tin tức, phiền phức của mình cũng sắp tới.

“...... Hỗn trướng, nếu để tên kia tới....”

Thần sắc của Long Ngạo Thiên âm tình bất định, nơi này là Thanh Châu đạo, là địa bàn của Thuần Dương cung. Nếu thế lực khác tới thì hắn không sợ, nhưng nếu người của Thuần Dương cung tới, mình sẽ hơi phiền toái. Đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn còn tạm, vấn đề là bên đệ tử chân truyền.....

Thuần Dương cung tổng cộng có năm vị đệ tử chân truyền, nhưng trên thực tế, chỉ đệ tử thủ tịch mới tồn tại chênh lệch rõ ràng với bốn vị đệ tử chân truyền khác. Bốn vị đệ tử chân truyền sau đó, cho dù mình thân là thứ tịch, cũng chỉ mạnh hơn ba người khác một chút mà thôi, vốn không thể hình thành ưu thế tuyệt đối.

Càng huống chi....

Nếu thủ tịch đang bế quan tới, mình mới đúng là khóc không ra nước mắt.

Không được! Không thể kéo dài nữa!

Vẻ lạnh lùng chợt hiện trên mặt Long Ngạo Thiên: “Lập tức truyền lệnh xuống, chuẩn bị tụ tập nhân mã, bây giờ đục di chỉ ra cho ta!”

Thấy Long Ngạo Thiên quả quyết như thế, mười hai vị đương gia đều biến sắc, chẳng qua cũng không dám phản kháng, đành phải gật đầu tán thành. Kết quả không đợi bọn hắn hành động, một đạo phỉ đã hoảng hoảng hốt hốt vọt vào Trung Nghĩa đường, lớn tiếng nói: “Không tốt rồi đương gia, có một đám người đi về phía chúng ta!”

“Cái gì? !”

Nộ khí chợt hiện trên mặt Long Ngạo Thiên, khí thế của hư ảnh long tượng sau lưng lập tức tăng vọt, cương khí khổng lồ đột nhiên xuất hiện, trực tiếp đè lên người đạo phỉ tới báo tin, đánh cả người hắn thành thịt nát!

“Ngươi? !” Mười hai vị đương gia sắc mặt đại biến, kinh hãi nhìn Long Ngạo Thiên đang như muốn nuốt sống người ta.

Không đợi bọn hắn nói, mấy khí tức mạnh gần bằng Long Ngạo Thiên đã xuất hiện ngoài sơn trại, một cái chớp mắt đã tới bên ngoài Trung Nghĩa đường.

“Ha ha, ta nói, sao thứ tịch đại nhân của chúng ta lại rời khỏi Long Vương phong, thì ra chạy tới nơi này a.”

“Ngạo Thiên huynh làm ăn không được a, mọi người đều là đồng môn, lẽ ra nên có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng mới phải. Sao ngươi có thể suy nghĩ độc chiếm di tích này đây?”

“Rét lòng, thật sự làm lòng người rét lạnh a!”

Ba bóng hình cao lớn trực tiếp nghênh ngang đi vào Trung Nghĩa đường, khí tức trên người khác nhau, nhưng không một ngoại lệ, đều là cảnh giới Luyện Khí Hóa Thần. Hơn nữa cũng là cường giả tuyệt đối ở cảnh giới này!

“.... Triệu Hạo, Diệp Lương Thần, Âu Dương Phong.”

Ba vị này, chính là những đệ tử chân truyền còn lại của Thuần Dương cung, xếp hạng dưới mình!

Đừng xem nhẹ bọn hắn, tuy không bằng mình và thủ tịch, nhưng thật sự nói chênh lệch, cũng chỉ có khoảng cách với thủ tịch mà thôi, với mình thì không có chênh lệch lớn như vậy.

Triệu Hạo, tu luyện Nhật Luân Thiên Chiếu Đại Pháp, là bản cắt giảm của Đại Thuần Dương Công, giảm độ khó và yêu cầu với tư chất. Tuy hiệu quả cũng kém không ít, nhưng vẫn vô cùng uy lực.

Diệp Lương Thần, tu luyện Chân Ngôn Thuật, mỗi chữ mỗi câu đều có thể hình thành lực sát thương rất lớn, cũng bất phàm.

Âu Dương Phong, là võ giả luyện thể như mình, chẳng qua hỏa hầu không sâu sắc bằng, coi như yếu nhất trong ngũ đại chân truyền. Công pháp luyện thể hắn tu là Thanh Mộc Kinh, năng lực khôi phục nhất lưu. Cho dù mình có thể đánh bại hắn, sợ rằng bản thân cũng bị tiêu hao hơn phân nửa, được không đủ bù mất.

Long Ngạo Thiên nhìn ba người, biểu cảm dần dần bình thản, không còn sự hung ác như nuốt sống người ta lúc trước.

“Ba vị sư đệ, các ngươi có ý gì?”

“Bớt nói nhảm.” Diệp Lương Thần nói thẳng: “Có ý gì? Chuyện này còn cần chúng ta nói sao. Ngay cả thứ tịch nhà ngươi cũng động tâm với di tích này, nói cái gì chúng ta cũng phải đi xem mới được.”

“Đồ tốt phải chia sẻ cho mọi người a.” Âu Dương Phong cũng đáp ứng nói.

“Không sai!”

Cuối cùng Triệu Hạo nói như có kết luận, mà sắc mặt của Long Ngạo Thiên cũng cứng đờ, chẳng qua rất nhanh đã khôi phục bình thường.

Dù sao giống mười hai vị đương gia lúc trước, tình thế còn mạnh hơn người, hắn là thứ tịch chân truyền không sai, nhưng không mạnh đến loại trình độ —— lấy một địch ba còn có thể thắng —— như thủ tịch. Nếu hắn có thể đạt được truyền thừa << Long Tượng Bàn Nhược Công >> của Đại Lôi Âm tự, vậy thì không khác mấy.

“.... Cũng được, mấy người các ngươi, đi tích với ta!”

“.... Vâng.”

Đại đương gia của Vạn Tượng sơn biệt khuất nói, hắn phát hiện mình tính hơi sai. Bọn hắn hố Long Ngạo Thiên một nhát, nhưng sao lại có ba đại gia tới, con bà nó chứ!

“Đúng rồi.” Diệp Lương Thần đột nhiên dừng lại, nói: “Để những tán tu bên ngoài vào, còn có một số đệ tử Thuần Dương cung, để toàn bộ bọn hắn đi vào. Loại vật như di tích, bốn người chúng ta thăm dò không hết.”

Diệp Lương Thần nói như vậy, đương nhiên cũng có ý nghĩ của hắn. Dù sao thân là đệ tử chân truyền, dưới tay hắn cũng có rất nhiều tiểu đệ. Bây giờ lão đại muốn ăn thịt, chung quy không thể ngay cả canh cũng không cho tiểu đệ uống, nếu không lòng người sẽ tản. Đội ngũ thì không tiện mang theo, thế nên hắn đương nhiên phải cho tiểu đệ nhà mình tranh thủ chút lợi ích trong phạm vi cho phép.

Mà mấy vị chân truyền khác đương nhiên cũng có ý tứ này, nhao nhao gật đầu đồng ý.

Chỉ có Long Ngạo Thiên tái xanh mặt, hắn không có ý định mang tiểu đệ theo. Từ đầu tới đuôi hắn đều suy nghĩ ăn một mình, thậm chí còn nghĩ tới, sau khi đạt được truyền thừa, sẽ diệt khẩu toàn bộ bọn đạo phỉ ở Vạn Tượng sơn. Không chỉ có thể che giấu tin tức, còn có thể dùng mạng của những đạo phỉ này để cày giá trị danh vọng.....

Đáng tiếc, bây giờ toàn bộ bàn tính của hắn đã ngâm nước nóng.

“..... Nhẫn, chờ ta đạt được Long Tượng Bàn Nhược Công, sẽ cho đám người này trả giá đắt..... !”

Sau đó, nhiều võ giả bắt đầu tụ tập lại. Đương nhiên tầng ngoài cùng chính là rất nhiều võ giả tán tu, mà tầng trong cùng thì là đệ tử ngoại môn của Thuần Dương cung. Đương nhiên cầm đầu chính là bốn vị đệ tử chân truyền, nhưng Long Ngạo Thiên lại chỉ có một mình, trông hơi cao ngạo.

Mà trong những đệ tử của Thuần Dương cung, Trần Tiêm Tiêm cũng rất tò mò đánh giá di tích đã đào được hơn phân nửa.

“Đây chính là kỳ ngộ mà mấy vị sư huynh nói a, lúc đầu ta chỉ nhìn trúng dược liệu ở Vạn Tượng sơn, dự định tới đào thuốc.... Xem ra vận khí ta không tệ.”

Chẳng qua sau khi nhìn thấy Long Ngạo Thiên cầm đầu, Trần Tiêm Tiêm lập tức biến sắc, vội vàng che đậy thân hình, ẩn núp trong đám người, không dám đi về phía trước.

“Sao lại gặp phải biến thái kia! Hắn cũng là đệ tử Thuần Dương cung? !”

Trần Tiêm Tiêm chán ghét thấp giọng lẩm bẩm, đồng thời Thông Thiên Phù Đồ trong đan điền cũng khẽ rung, tỏa ra Phật lực tinh thuần tràn vào cơ thể nàng, che giấu toàn bộ khí tức của nàng.

“Còn may có Thông Thiên Phù Đồ, nếu không sẽ bị hắn bắt được.... Xem ra kỳ ngộ lần này cũng không dễ chịu a, phải cẩn thận mới được....”

Cùng lúc đó, Dương Xung cũng cõng hộp kiếm to lớn không hợp thân hình, đi tới tầng ngoài cùng của di tích, vòng của võ giả tán tu.

“? ? ?”

Thế này là thế nào a? Không phải nói di tích còn chưa hiện thế sao? Sao toàn là người a? ? ?

“Ấy, chuyện ra sao a.”

Trong đầu Dương Xung, tiểu Yêu cũng nghẹn họng nhìn trân trối, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.