Chương 36: Hoành Xương thái tử

Trong lúc một đám võ giả đang ngươi tranh ta đoạt tại di tích Vạn Tượng sơn, không ai chú ý tới, bầu trời vốn trong xanh lại trở nên âm trầm.

Trên bầu trời mây đen quay cuồng, khuếch tán ra nhiệt lượng cực kỳ khủng bố, dường như liệt nhật đốt cháy, cách xa vô số dặm vẫn có thể cảm giác được ba động khủng bố. Tiếp theo mây đen nổ tung, cuồn cuộn giữa sấm chớp. Sau đó mây đen tách ra, một chiếc chiến hạm đầu rồng phá mây mà ra, đáp xuống ngay trên di tích.

“Bẩm điện hạ, đã đến.”

“Ừm.”

Hoành Xương thái tử —— ngày trước đã từng đánh một trận với Trần Khuynh Địch —— chắp hai tay sau lưng, đứng phía trước nhất trên boong chiến hạm. Một con hắc long mini do cương khí tạo thành lượn vòng quanh thân, khí thế Luyện Thần Phản Hư bàng bạc viễn siêu đám người Long Ngạo Thiên. Cũng chỉ Trần Khuynh Địch có thể chống lại hắn, nhưng vẫn kém một chút.

Chung quy Thuần Dương cung là thánh địa võ đạo tân tấn, so với mấy thế lực bài danh phía trên thì vẫn thiếu vài phần nội tình, mà đương nhiên đệ tử Thuần Dương cung cũng thế. Đặt ở ngoại giới đương nhiên rất mạnh, nhưng đặt trong thánh địa võ đạo cùng cấp độ, vẫn yếu hơn mấy phần.

Võ giả Luyện Thần Phản Hư cảnh như Hoành Xương thái tử, mới thật sự là thiên chi kiêu tử sừng sững tại đỉnh phong!

“Tin tức không sai chứ? Nữ tử Dương gia kia đã tiến vào nơi này?”

“Vâng điện hạ, hơn nữa hình như tu vi của đối phương tiến bộ không ít, đã là cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa.”

“Vậy sao.”

Tâm tình của Hoành Xương thái tử không chấn động chút nào, trong mắt hắn, Xuất Thần Nhập Hóa hay Đăng Phong Tạo Cực đều không có bất kỳ ý nghĩa gì, dù sao chỉ là Hậu Thiên cảnh mà thôi. Đừng nói là Hậu Thiên, cho dù là Tiên Thiên, người có thể vào pháp nhãn của hắn cũng rất ít, chân truyền Thuần Dương cung gặp mặt mấy tháng trước cũng tính là một người.

“Nơi này cũng rất gần Thuần Dương cung phải không?”

“Không sai.”

“Rất tốt, xem ra lần này chúng ta vẫn có cơ hội chạm mặt.”

Hoành Xương thái tử cười lạnh một tiếng, rất nhanh nhìn về di tích Đại Lôi Âm tự dưới chân, phân phó nói: “Phái người xuống, khống chế toàn bộ di tích. Cô tự mình đi vào bắt nữ tử Dương gia kia, thân có huyết mạch hoàng gia ta, không thể để nàng lưu truyền ra ngoài.”

“Vâng!”

Theo mệnh lệnh của Hoành Xương thái tử, gần trăm giáp sĩ mang theo khí tức cuồn cuộn lập tức hạ từ chiến hạm đầu rồng to lớn xuống. Từng người cầm trường thương kiếm kích trong tay, không một ngoại lệ, khí thế trên người đều là Xuất Thần Nhập Hóa, thậm chí là võ giả Đăng Phong Tạo Cực! Thậm chí mấy võ tướng cầm đầu còn có tu vi Luyện Tinh Hóa Khí!

“Các ngươi là ai? !”

“Giáp sĩ triều đình? ! Không thể nào, sao triều đình lại đến nơi này....”

“A!”

Một đám võ giả còn chưa kịp phản ứng, thủ hạ của Hoành Xương thái tử đã bắt đầu đồ sát. Tuy hơi yếu thế về nhân số, nhưng các giáp sĩ phối hợp chặt chẽ, khí tức giao hòa, nâng cao lẫn nhau, có thể phát huy ra sức chiến đấu vượt xa rất nhiều tán tu một bàn cát vụn.

Đây cũng là chỗ cường đại của quân đội.

“Không đúng! Bọn hắn không phải người của Đại Càn triều đình!”

“Bọn hắn là..... Đại Chu? Kiêu Quả long vệ của Đại Chu triều ngàn năm trước! Làm sao có thể!”

Võ giả có kiến thức rộng rãi kinh thanh kêu lên, tiết lộ thân phận của đám người Hoành Xương thái tử, cũng dấy lên một vòng gió tanh mưa máu mới.

Một đám giáp sĩ giết từ đầu tới đuôi, vọt thẳng vào trong di tích.

“Làm càn!”

Đột nhiên, một tiếng như lôi minh nổ vang truyền đến, đánh rất nhiều giáp sĩ bay ra ngoài. Từng người miệng phun máu tươi, thần sắc trắng bệch, rõ ràng là Diệp Lương Thần xuất thủ!

“Chuyện gì thế này? ! Các ngươi là ai, lại dám tập kích Thuần Dương cung chúng ta? !”

Đối mặt Diệp Lương Thần chỉ trích, các giáp sĩ hoàn toàn không trả lời, mà nhanh chóng đứng lên, sau đó tụ tập lại, đứng theo một phương vị phi thường ảo diệu. Cương khí càng giao hòa, trong lúc mơ hồ lại có một tôn chiến tướng kim giáp to lớn hiện ra sau lưng bọn hắn, uy thế kinh người.

“..... Hừ, không lượng sức mình.”

Diệp Lương Thần vẻ mặt lạnh lùng, hít sâu một hơi, sau đó há miệng: “Rơi!”

Một chữ chân ngôn, dẫn động toàn bộ thiên địa cương khí cộng minh, trực tiếp đập nát chiến tướng kim giáp, đánh bay tất cả giáp sĩ ra ngoài. Tuy chiến trận của bọn hắn phi thường ảo diệu, nhưng thực lực chênh lệch quá lớn, lượng biến không thể gây nên chất biến, đương nhiên không có đất dụng võ dưới Chân Ngôn Thuật của Diệp Lương Thần.

Chẳng qua cũng không ngại.

“Cô thấy, làm càn chính là ngươi!”

Hắc long gào thét! Hoành Xương thái tử giết vào di tích như cuồng long, đưa tay đấm một quyền vào Diệp Lương Thần. Hắc long quấn quanh cánh tay, cương mãnh đại khí!

“A!”

Diệp Lương Thần biến sắc, muốn động thủ phản kích, nhưng hai bóng hình bỗng nhiên xông ra, rõ ràng là Triệu Hạo và Âu Dương Phong!

Trong hai người, một người hóa liệt diễm, người khác thì thanh quang quấn quanh thân, đều một quyền cản trước mặt Hoành Xương thái tử. Nhưng một giây sau, hai người bị đánh trở về với tốc độ tương tự, cương khí của Hoành Xương thái tử hùng hậu viễn siêu hai người, vốn không phải một cấp độ!

“Ngươi là ai? !”

“Cũng dám tập kích chân truyền Thuần Dương cung ở Thanh Châu đạo, không sợ chết sao!”

Sau khi rơi xuống đất, ba người Triệu Hạo, Âu Dương Phong, Diệp Lương Thần nhanh chóng đứng lên, bày ra tư thế cùng nhau nghênh địch. Trên thực tế cũng xác thực như thế, bởi vì thực lực của Hoành Xương thái tử viễn siêu dự liệu của ba người. Không chỉ tu vi cao hơn ba người bọn hắn, ngay cả công pháp tu luyện và võ kỹ nắm giữ cũng mạnh hơn!

“Các ngươi là.... Người của Thuần Dương cung? Cũng là đệ tử chân truyền?”

Hoành Xương thái tử kinh ngạc nhìn ba người, sau đó lắc lắc đầu: “Xem ra Thuần Dương cung là thánh địa mới phát, đường phải đi còn rất dài a. Ba người các ngươi kém xa một vị mà cô gặp phải mấy tháng trước.”

“Hả?”

Ba người Triệu Hạo khẽ động trong lòng, gặp phải mấy tháng trước? Cũng là đệ tử chân truyền? Xem ngữ khí của hắn, thực lực của vị kia có thể chống lại hắn, vậy hẳn không phải Long Ngạo Thiên. Nói như vậy, là gặp phải thủ tịch?

Diệp Lương Thần chuyển động con mắt, lập tức phản ứng lại: “Ngươi nói chính là thủ tịch chân truyền của Thuần Dương cung ta a, hắn đang trên đường tới, chúng ta chỉ mở đường cho hắn mà thôi, các hạ không nên phạm sai lầm!”

Cho dù là địch hay bạn, uy hiếp trước luôn luôn không sai..... Diệp Lương Thần vốn ôm ý nghĩ như vậy.

“Ồ?”

Đáng tiếc, Hoành Xương thái tử hoàn toàn không ăn trò này.

“Vậy thì tốt, cô sẽ bắt giữ toàn bộ các ngươi, sau đó lại chờ hắn qua!”

“Ta thấy không cần!”

Lúc Hoành Xương thái tử dự định động thủ, chỗ sâu nhất của di tích bỗng truyền đến một tiếng trả lời kiêu ngạo.

Sau đó, thiên dao địa động! Toàn bộ di tích như run rẩy!

“Chẳng cần biết ngươi là ai, cả gan mạo phạm uy nghiêm của Thuần Dương cung ta, đi chết đi!”

Ầm!

Một vệt kim quang truyền đến từ chỗ sâu nhất của di tích, sau đó phóng đại với tốc độ mà mắt thường cũng thấy được, cuối cùng chiếu trong mắt mọi người. Đó rõ ràng là một con cự tượng cao mấy mét, giống như thái cổ thần thú! Hơn nữa đôi ngà của cự tượng như sừng rồng, toàn thân khoác giáp trụ như vảy rồng kim sắc, hai mắt càng là một vùng đỏ tươi, mang theo sát khí kinh khủng!

“Long Tượng Băng Thiên Chàng!”

“.... Có chút ý tứ.”

Đối mặt một kích khí thế như hồng, Hoành Xương thái tử không chút hoang mang, sau đó vươn một tay.

“Đáng tiếc còn chưa đủ.”

Trong sát na, chín con hắc long phá thể mà ra, quấn quanh cánh tay đang duỗi của hắn, cuối cùng vững vàng ấn lên long tượng đang đánh tới, cứng rắn đè mãnh thú to lớn kia xuống! Long tượng lúc đầu thẳng tiến không lùi, bây giờ hai chân sa sâu vào mặt đất, còn muốn tiếp tục xông về phía trước, nhưng một bước cũng không thể đi!

“Vỡ cho cô!”

Một tay dùng sức, Hoành Xương thái tử bóp thành nắm đấm, đồng thời cương khí xung quanh bắt đầu vặn vẹo sụp đổ, cuối cùng toàn bộ long tượng bị bóp thành bột phấn!

Quang ảnh long tượng tản ra, một bóng hình cũng rơi vào đối diện Hoành Xương thái tử, trong thần sắc kinh ngạc có một chút hưng phấn.

Chính là Long Ngạo Thiên thần công đại thành!