Chương 3: Bất ngờ gặp gỡ

“Hệ thống đáng chết.”

Đi trên đường cái Lạc Viêm thành, Trần Khuynh Địch tái xanh mặt thấp giọng lẩm bẩm. Hệ thống nhà khác đều là ngón tay vàng của nhân vật chính, bỏ ra thấp hồi báo cao, hệ thống của mình thì sao? Thế mà suốt ngày muốn chơi chết kí chủ.

Bước đầu xưng bá cái gì, rõ ràng là muốn mình đi diệt Dương gia, sau đó kết thù với nhân vật chính Dương Xung. Đến lúc đó nhân vật chính nằm gai nếm mật, lại bất ngờ phát hiện người đồ sát Dương gia năm đó là mình, sau đó tìm tới mình báo thù, thất bại mấy lần, cuối cùng báo thù rửa hận thành công.

Mà trong kịch bản này, mình không phải là loại nhân vật phản diện nhất định bị giải quyết sao.

“Ta mới không đi làm!”

Đây rõ ràng là chuyện muốn chết, Trần Khuynh Địch đương nhiên sẽ không làm.

Chẳng qua trừng phạt thất bại —— xoá bỏ —— thật sự quá dọa người, Trần Khuynh Địch không dám dùng tính mạng mình để khiêu chiến ranh giới cuối cùng của hệ thống. Cho nên đành từ bỏ ý nghĩ bế quan tu luyện, vụng trộm chạy vào Lạc Viêm thành, dự định xem tình hình, nhìn vị chân mệnh thiên tử kia trong bóng tối, sau đó sẽ ra quyết định.

“Dương gia Lạc Viêm, cũng không biết ở đâu.”

Lúc Trần Khuynh Địch chuẩn bị hỏi bừa người đi đường, cách đó không xa lại đột nhiên vang lên tiếng huyên náo.

“Phế vật đáng chết, thế mà còn dám phản kháng? !”

“Đánh chết hắn cho ta!”

“Hôm nay biểu ca ta sẽ giáo huấn ngươi thay đại bá! Hơn nữa xảy ra chuyện này, ngươi cho rằng đại bá còn có thể tiếp tục ngồi vững vị trí gia chủ sao. Chờ hắn lui xuống, ngươi đến thôn nhỏ nào đó cô độc sống quãng đời còn lại đi.”

“Mau giao tiền tháng này của ngươi ra cho ta!”

Trên đường nhỏ, mấy thiếu niên mặc áo xám, xem ra không quá mười lăm mười sáu tuổi đang vây quanh một bóng dáng bé nhỏ, không ngừng ẩu đả. Thân ảnh bị ẩu đả còn nhỏ hơn bọn hắn không ít, dường như chỉ mười một mười hai tuổi.

Khiến người bất ngờ, rõ ràng là sự kiện ức hiếp trắng trợn như thế, nhưng không người đi đường nào dám hỏi thăm.

“Hả?”

Trần Khuynh Địch nhíu mày, tràng diện này làm người —— kiếp trước đến từ xã hội văn minh như hắn vô ý thức phản cảm.

“Nhanh lên! Giao ra cho thiếu gia! Không nên ép ta lột sạch ngươi!”

“Đúng thế, đúng thế, còn dám ngoan cố chống lại.....”

“Ta nói.”

Trần Khuynh Địch tiến lên một bước, trực tiếp đứng sau lưng các thiếu niên đang ức hiếp, sau đó một tay một người, kéo bọn hắn ra.

“Ban ngày ban mặt càn khôn sáng sủa, ức hiếp người khác thế này không hay a.”

“Ngươi là ai? ! Mẹ nó!”

“Nhà quê từ đâu tới, xéo đi!”

Tuy Trần Khuynh Địch ra vẻ ông cụ non, nhưng bề ngoài không khác các thiếu niên đang ức hiếp mấy, cũng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, đương nhiên không có bất kỳ lực uy hiếp gì. Hình như các thiếu niên bị kéo ra đã quen phách lối, trực tiếp quay đầu lại cho hắn một ánh mắt xem thường, hung tợn mắng.

“..........”

Mặt Trần Khuynh Địch tối đen, hắn vốn bị nhiệm vụ quái lạ của hệ thống làm cho tâm tình không tốt, bây giờ lại gặp phải một đương sự như thế, lập tức không còn tâm tư lý luận.

“Xéo đi, một đám con nít.”

Vung tay lên, mấy thiếu niên không có chút lực phản kháng nào, bị hắn ném bay ra ngoài. Do Trần Khuynh Địch cố ý, còn lăn vài vòng trên mặt đất, vô cùng chật vật.

“A! Cái tên nhà ngươi..... Đáng chết!”

“Hỗn đản từ đâu tới, lại dám đối xử chúng ta như vậy!”

Nhắm mắt làm ngơ, Trần Khuynh Địch cũng lười mở mang kiến thức cho một đám chó dại, trực tiếp kéo bóng dáng bé nhỏ trên mặt đất lên, dưới chân vận khinh công, trong chớp mắt đã biến mất trên đường cái.

“...........”

Bên bờ hồ ngoại ô, bóng dáng bé nhỏ chậm rãi ngẩng đầu, đầu còn hơi mơ hồ.

“Đây, đây là...... ?”

“Tỉnh rồi?”

Âm thanh vang lên bên cạnh khiến nàng —— đang mê hoặc —— giật mình tỉnh lại trong nháy mắt. Cảnh giác nhìn sang bên cạnh, lại thấy một thiếu niên mặc áo bào xanh đang ngồi ở đó, trên mặt có nụ cười ôn nhu, khiến người không tự chủ an tâm.

“Ngươi vừa bị mấy thằng ranh con kia đánh ngất xỉu, yên tâm ta đã đánh bọn hắn một trận, không sao chứ?”

“.........”

Bóng dáng bé nhỏ không trả lời, vẫn cảnh giác nhìn Trần Khuynh Địch, còn hắn thì không để ý chút nào, mỉm cười: “Tiểu cô nương vẫn rất cảnh giác.”

Trần Khuynh Địch sờ cằm, đột nhiên tâm huyết dâng trào: “Tiểu cô nương, vì sao ngươi bị người đánh?”

“...... Bọn hắn muốn cướp tiền của ta.”

“Ăn cướp a, sao ngươi không đánh trả?”

“Ta đánh không lại bọn hắn.”

Nói đến đây, tiểu cô nương cắn môi, dường như rất không cam lòng.

“Vậy ngươi muốn học võ với ta không?” Trần Khuynh Địch vừa cười vừa nói, hắn không có ý gì khác, chỉ không biết vì sao đột nhiên cảm thấy tiểu cô nương này rất có duyên với mình, cho nên mới chủ động mời.

“! ! !” Con mắt của tiểu cô nương sáng lên, nhưng tiếp theo như nghĩ đến gì đó, hơi uể oải cúi thấp đầu: “Vô dụng, ta không tu võ được. Ba năm qua, tất cả nội lực ta tu luyện ra đều vô cớ biến mất, bác sĩ cha mời đến đều nói ta là tuyệt mạch trời sinh, cả đời không thể tập võ......”

“Trời sinh tuyệt mạch chi thể?”

Trần Khuynh Địch thấp giọng lẩm bẩm, đây là thể chất gì? Sao mình chưa từng nghe a?

“Không thể tập võ a, không sao, trời không tuyệt đường người, thiên hạ này không phải chỉ có con đường tập võ. Ngươi có thể thử học những thứ khác, tỉ như y thuật a, luyện đan a, tinh thần lực cũng là phương hướng phát triển không tệ.” Trần Khuynh Địch vừa cười vừa nói.

“Trời không tuyệt đường người......” Tiểu cô nương thấp giọng lẩm bẩm.

“Đúng a, từ bỏ thì ai cũng có thể làm được, phải làm chuyện người khác không làm được mới đúng.”

“Như vậy sao.......” Con mắt tiểu cô nương càng ngày càng sáng, ánh mắt hơi mất mát lúc trước cũng nảy sinh tình cảm kịch liệt nào đó. Mà mặt khác, Trần Khuynh Địch lại hơi xúc động.

Nói đến, trong toàn bộ Trung Thổ đại thế giới, người không thể tập võ đều rất ít. Dù sao ở thế giới này, cho dù là phàm nhân cũng biết công phu quyền cước, hoàn toàn không thể tập võ cũng không thấy nhiều......

Hử?

Trần Khuynh Địch nhíu mày, đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng lắm.

“Tìm được rồi! Chính là hắn!”

“Xú tiểu tử đáng chết, cuối cùng cũng bị chúng ta tìm được!” Trần Khuynh Địch nhíu mày, quên sạch sành sanh dị dạng trong lòng, rất hứng thú nhìn từng bóng người chạy từ đằng xa tới. Không ngờ đầu lĩnh chính là mấy thiếu niên vừa bị hắn ném bay, mà theo sau bọn hắn, thì là mười mấy gia hỏa vừa nhìn đã biết là chó săn.

“Ôi, nhóm người đánh ngươi gọi đội giúp đỡ.”

“........” Tiểu cô nương cũng hơi khẩn trương, đột nhiên nói: “Ngươi đi nhanh đi, tối đa các nàng đánh ta một trận, sẽ không giết ta. Nhưng ngươi tiếp tục lưu lại nơi này, có lẽ bọn hắn sẽ giết ngươi.”

“Ờ ờ?”

Trần Khuynh Địch sững sờ, ánh mắt nhìn tiểu cô nương có không ít ánh nắng.

“Ha ha, yên tâm đi, chỉ bằng đám người này còn không làm gì được ta.”

“Bọn hắn là võ sư hộ viện trong tộc, tu vi đều tại Hậu Thiên cảnh, hơn nữa hầu như đã Tiểu Hữu Sở Thành!” Dường như tiểu cô nương nhìn ra Trần Khuynh Địch không thèm để ý, vội vàng cảnh cáo.

Hậu Thiên tứ trọng cảnh, Sơ Khuy Môn Kính, Tiểu Hữu Sở Thành, Xuất Thần Nhập Hóa, Đăng Phong Tạo Cực. Ở địa phương nhỏ như Lạc Viêm thành, có thể đạt đến cảnh giới Tiểu Hữu Sở Thành cũng coi như tiểu cao thủ.

Nhưng với Trần Khuynh Địch, đường đường đệ tử thủ tịch chân truyền của Thuần Dương cung mà nói, Hậu Thiên cảnh?

Đó là thứ gì.

“Tiểu cô nương, mở to hai mắt nhìn kỹ, hôm nay ca ca báo thù cho ngươi!”

Trần Khuynh Địch vén tay áo lên, hứng thú lên cao nói. Lời cảnh cáo lương thiện của tiểu cô nương khiến hắn cảm thấy mình không cứu lầm người, tâm tình hơi ngột ngạt lập tức tốt hơn.

Cho nên hắn quyết định hành hiệp trượng nghĩa một lần.

“Lũ ranh con, đừng ở đó kêu, cho các ngươi một cơ hội, cùng lên đi!”