“Lũ ranh con, đừng ở đó kêu, cho các ngươi một cơ hội, cùng lên đi!”
Đương nhiên lời kêu gào của Trần Khuynh Địch rõ ràng rơi vào tai các thiếu niên, mấy tiểu tử kia lập tức giận đến đỏ bừng mặt, vung tay lên: “Tất cả đừng lưu thủ! Đánh mạnh vào! Nam phải đánh chết! Nữ đánh ngất xỉu là được, đừng đánh tàn đánh chết.”
“Vâng!”
Mười mấy võ sư hộ viện —— trong miệng tiểu cô nương —— lớn tiếng nói, sau đó đồng loạt phóng ra khí tức của mình. Nội lực Hậu Thiên cảnh Tiểu Hữu Sở Thành đã có chút quy mô, lại thêm nhân số đông đảo, thế mà hình thành một cảm giác áp bách không nhỏ, tràn ngập toàn bộ bãi cỏ hồ nước.
“Tới tới tới!”
Trần Khuynh Địch hoàn toàn không nhìn áp bách đó, trực tiếp xắn tay áo lên rồi nhanh chân xông tới. Đầu tiên một quyền đánh vào hốc mắt của võ sư hộ viện đứng trước nhất, sau đó kéo cánh tay của hắn, trực tiếp quăng vào hồ nước sau lưng, có thể nghe rõ tiếng rơi xuống nước và tiếng bọt nước văng lên.
“Hả? !”
“A!”
Lần này, Trần Khuynh Địch trực tiếp hù dọa rất nhiều võ sư hộ viện vốn khí thế hung hăng. Phải biết bọn hắn đều là đồng sự trong một gia tộc, cũng hiểu rõ thực lực của nhau, mà gia hỏa vừa bị Trần Khuynh Địch tiện tay ném vào trong hồ, đặt trong bọn hắn cũng có thực lực đỉnh tiêm......
“Chờ, chờ đã.... Vị công tử này, có lẽ có hiểu lầm gì đó.....”
“Không hiểu lầm không hiểu lầm.”
Trần Khuynh Địch cười khoát tay, sau đó bước nhanh về phía trước, động tác đơn giản trực tiếp, chính là nắm cánh tay của một người sau đó ném hắn vào trong hồ sau lưng.
Trong lúc đó, cũng có người dự định thoái khỏi bàn tay của hắn. Chỉ thấy hai tay của đối phương như một đôi thiết trảo, một khi bị hắn nắm chặt thì căn bản không thể thoát khỏi. Cho dù dồn khí đan điền, vận dụng nội lực, cũng không thể thoát khỏi cự lực kỳ quái của hắn, còn không kịp phản ứng đã bị ném ra ngoài.
Cũng là chuyện bất dắc dĩ, dù sao cảnh giới chân thực của Trần Khuynh Địch là Tiên Thiên. Tiên Thiên tứ trọng cảnh, Luyện Tinh Hóa Khí, Luyện Khí Hóa Thần, Luyện Thần Phản Hư, Phản Hư Hợp Đạo. Tu vi của Trần Khuynh Địch đã sơ nhập Luyện Khí Hóa Thần, so sánh với đám Hậu Thiên cảnh Tiểu Hữu Sở Thành, chênh lệch như sư tử với thỏ.
Hoàn toàn không thể so sánh.
Kết quả chính là, trong một phút đồng hồ ngắn ngủi, hơn mười vị võ sư hộ viện vừa nãy còn phách lối không ai bì nổi, toàn bộ đã ngây ngô trong hồ. Cho dù có người còn sức, cũng không dám chạy từ trong hồ ra ngoài, sợ chọc giận công tử trẻ tuổi có vẻ hỉ nộ vô thường này.
“Thật là lợi hại......”
Nghe thấy tiểu cô nương cảm khái sau lưng, Trần Khuynh Địch lập tức đắc ý hơn.
“Ngươi, ngươi làm gì! Đừng, đừng tới đây!”
“Sao, sao có thể!”
Mấy thiếu niên hoảng sợ kêu lên, mà Trần Khuynh Địch thì xoa nắm đấm, cười tà đi về phía bọn hắn.
“Yên tâm, bản thiếu gia luôn công bằng công chính, đối xử như nhau.”
“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi.... !”
Không đợi các thiếu niên nói thêm cái gì, Trần Khuynh Địch trực tiếp kéo cổ bọn hắn, ném từng người vào trong hồ.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, hắn mới phủi tay đi về phía tiểu cô nương, nhẹ nhàng dắt tay nhỏ của nàng: “Được rồi tiểu cô nương, ca ca đã giúp ngươi giải quyết hết phiền toái.”
“Cảm ơn ca ca!”
Tiểu cô nương sáng mắt nhìn hắn, cảm giác được sùng bái khiến Trần Khuynh Địch lập tức thoải mái.
“Ca ca, tu vi của ngươi thật cao a, giống như cha. Chẳng lẽ ngươi cũng là tu vi Hậu Thiên cảnh Đăng Phong Tạo Cực?”
“Ha ha, ca ca mạnh hơn Hậu Thiên cảnh gì đó nhiều!”
“Ô oa!”
“Đúng rồi tiểu cô nương, nhà ngươi ở đâu? Nhìn ngươi như vậy, hẳn cũng là đại gia chi nữ, ca ca đưa ngươi về.”
“Ừm!”
“Đúng rồi, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề vừa nãy của ta. Vì sao tiểu cô nương ngươi bị người ta bắt nạt a?”
Tiểu cô nương cay đắng lắc lắc đầu, nói: “Lúc đầu ta định đi mua chút linh dược để tu luyện, nhưng nửa đường bị bọn hắn cản lại. Bọn hắn muốn cướp tiền của ta, dùng tiền của ta để tu luyện, ta không cho bọn hắn, bọn hắn bèn đánh ta.”
“Hừ! Cướp tiền của nữ hài tử, thật không biết xấu hổ.” Trần Khuynh Địch đầy căm phẫn nói.
Đột nhiên, nhìn tiểu cô nương bên cạnh, Trần Khuynh Địch hiếu kỳ hỏi: “Đúng rồi, tiểu cô nương, ngươi biết trong Lạc Viêm thành này có Dương gia nào không?”
“Dương gia? Biết a! Ta chính là đệ tử Dương gia!”
“Ha ha ha, trùng hợp như vậy sao.”
Trần Khuynh Địch vừa cười vừa nói, không ngờ đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, có được chẳng phí chút công phu, vốn còn muốn hỏi người đi đường xem Dương gia ở đâu, thế này thì không cần tìm. Quả nhiên làm việc tốt sẽ được báo đáp mà, hệ thống gì đó còn muốn biến mình thành trùm phản diện, sao có thể để nó toại nguyện!
Qua mấy con phố, Trần Khuynh Địch đã dắt tiểu cô nương tới cửa đại viện. Hai con sư tử đá đứng vững vàng ở hai bên cửa, nhìn qua uy vũ bất phàm, rất có hương vị của thế gia đại tộc. Đương nhiên trong mắt Trần Khuynh Địch xuất thân Thuần Dương cung, phủ đệ này chỉ có thể nói là bình thường.
“Được rồi đại ca ca, đã đến nhà ta.”
“Ừ, vậy ngươi vào trước đi.”
“Ừm...... Ca ca!” Đột nhiên, tiểu cô nương lớn tiếng nói.
“Làm sao vậy?”
“.... Kỳ thực, bởi vì tu vi không thể đạt tiêu chuẩn trong khảo thí gia tộc hôm nay, cho nên ta rất thương tâm...... Nhưng may mà có ca ca, bây giờ ta hơi tỉnh lại!”
“Cố lên a, không nên tùy tiện từ bỏ!”
“Ta hiểu được! Trời không tuyệt đường người, ta sẽ cố gắng! Cảm ơn ca ca!”
“Ừ..... Ừ?”
Trần Khuynh Địch đột nhiên nhíu mày, không biết vì sao hắn chợt cảm thấy không đúng.
Vừa nhắc tới......
Mắt thấy tiểu cô nương đã một bước nhảy vào đại viện Dương gia, đột nhiên như nghĩ đến gì đó, vội vàng quay người, la lớn với Trần Khuynh Địch: “Đúng rồi ca ca! Ta quên nói tên mình cho ngươi!”
“Hả?”
Đúng đúng, mình còn không biết danh tự của tiểu cô nương đây.
“Tên ta là Dương Xung! Ngày mai ta còn đi hồ nước! Tạm biệt ca ca!”
“.........”
Vừa dứt lời, tiểu cô nương chui thẳng vào đại viện Dương gia, chỉ để lại Trần Khuynh Địch đứng một mình tại chỗ, bên tai còn quanh quẩn âm thanh của tiểu cô nương.
Tên ta là Dương Xung, Dương Xung, Dương Xung..... Xung.......
“? ? ?”
Trần Khuynh Địch ngay lập tức lẻn vào ý thức, xem lại thông báo của hệ thống một lần, xác nhận danh tự của vị nhân vật chính —— địch nhân cả đời của mình.
Dương Xung.
“..... Đây là trùng hợp phải không?”
Trong nháy mắt, sắc mặt Trần Khuynh Địch biến thành trắng bệch.
Mục tiêu ban đầu của mình là kiên quyết không gặp gỡ vị nhân vật chính kia, cho dù hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, kỳ thực cũng định hoàn thành trong bóng tối, tỉ như trộm bảo vật gia truyền ra......
Nhưng gặp quỷ.
Tiểu cô nương vừa mới trò chuyện hơn nửa ngày với mình, thế mà là nhân vật chính hệ thống nhận định, địch nhân cả đời của mình trong tương lai, gia hỏa sẽ xử lý mình vào mười năm sau? !
“Vua hố thế này!”
Bảo sao ta thấy tiểu cô nương kia thuận mắt! Thì ra là hệ thống tác quái a!
“Con mẹ nó!”
Bây giờ mình ù ù cạc cạc quen biết nhân vật chính, hơn nữa sau đó hệ thống còn muốn mình cướp đoạt bảo vật gia truyền của Dương gia, còn đề nghị mình diệt Dương gia. Căn cứ tính nước tiểu của kịch bản, khẳng định chuyện mình lấy được bảo vật gia truyền sẽ bị nhân vật chính biết, sau đó nhân vật chính sẽ cho rằng trước đó mình giao lưu với nàng, đều là diễn trò để lừa gạt tình cảm, từ nay về sau ôm chấp niệm to lớn với mình, nhất định phải tìm được mình đòi một lời giải thích.
Mà theo thời gian trôi qua, bí mật về bảo vật gia truyền cũng dần dần lộ ra ánh sáng, nhân vật chính cũng dần dần phát hiện thật ra mình là trùm phản diện siêu cấp. Thế là vì đoạt lại bảo vật gia truyền, nhân vật chính hẹn mình quyết chiến tại Tử Cấm chi đỉnh, cuối cùng mình tiếc nuối thua cuộc, bị nhân vật chính một kiếm xuyên qua lồng ngực, chết thảm tại chỗ.......
Phát triển theo kịch bản này, vậy chẳng phải xong con bê sao!