Chương 23: Sấm sét giữa trời quang

Giữa không trung, Trần Khuynh Địch và Hoành Xương thái tử quyền cước tương giao, cuối cùng đồng thời mượn lực lượng của đối phương bay ngược về chiến hạm lơ lửng của mình, vững vàng đáp xuống boong thuyền.

“Ha ha, xem ra cái gọi là Thuần Dương cung vẫn có chút nội tình.”

“..........”

So với Hoành Xương thái tử cười ha hả, Trần Khuynh Địch có vẻ lúng túng hơn nhiều.

Bởi vì hắn phát hiện, vậy mà mình không phải đối thủ của vị Hoành Xương thái tử này. Tu vi của đối phương đã là Luyện Thần Phản Hư, còn mạnh hơn Luyện Khí Hóa Thần hắn một tiểu cảnh giới, hơn nữa công pháp tu luyện cũng là đích truyền của hoàng thất Đại Chu ngày trước, cho dù là nội công hay võ học đều không kém mình.

Trong điều kiện ngang nhau, Hoành Xương thái tử có tu vi cao hơn, quả thật mạnh mẽ hơn Trần Khuynh Địch.

Đương nhiên, không phải là chênh lệch mang tính áp đảo. Nhưng thật sự tử đấu mà nói, đoán chừng mình sẽ rơi vào hạ phong trong khoảng một trăm chiêu, bị thua trong vòng năm trăm chiêu.

Chuyện này còn không phải trọng yếu nhất.

Trọng yếu nhất chính là...... Đây vốn là một trận tai bay vạ gió a!

Rõ ràng đối phương định đi đối phó Dương gia, kết quả không hiểu ra sao tìm tới mình!

Hơn nữa còn hoàn toàn không nghe mình giải thích, trực tiếp động thủ!

“Chuyện này......”

“Cầu xin tha thứ thì không cần nói.”

Hoành Xương thái tử mỉm cười ngắt lời Trần Khuynh Địch: “Ngươi yên tâm đi, hôm nay cô không có ý định giết ngươi, không bằng nói còn chưa phải lúc. Cho nên lần này chỉ đến xem, cái gọi là thủ tịch chân truyền của Thuần Dương cung, thiên kiêu Trung Thổ, rốt cuộc là trình độ gì.”

“Kỳ thực ta.....”

“Bây giờ có vẻ, chỉ đến thế thôi.”

“Sao ngươi không nghe ta nói......”

“Trân quý thời gian không còn nhiều của ngươi đi, ha ha ha ha ha.”

Trần Khuynh Địch: “..........”

Nhìn Hoành Xương thái tử phách lối rời đi theo chiến hạm đầu rồng, Trần Khuynh Địch có vẻ cạn lời, người này hoàn toàn không nghe mình giải thích thì phải làm sao a!

Muốn tiêu diệt Dương gia thì ngươi đi diệt a! Ta thật sự không để ý!

Một vị giáp sĩ triều đình đi đến bên cạnh Trần Khuynh Địch, lo lắng nói: “Đại nhân “

“A..... Ta không sao, thế nào rồi?”

“Hình như lò cao của chiến hạm xảy ra vấn đề, ban đầu dự tính có thể đến Thuần Dương cung rất nhanh, nhưng như vậy thì sợ rằng phải kéo dài một thời gian mới được.”

“Không sao, có thể tới là được rồi.”

“Đa tạ đại nhân.”

Sau khi giáp sĩ triều đình đi xuống, Trần Khuynh Địch đứng một mình trên boong thuyền, tràn đầy ưu thương.

Mà bên kia, Hoành Xương thái tử cũng nghiêm túc trở lại phòng dài trong chiến hạm đầu rồng, một người áo đen cung kính đi tới nói: “Thái tử điện hạ, vị thủ tịch Thuần Dương kia.... Rất mạnh sao?”

Thân là hầu cận của thái tử, có thể nói hắn hiểu rất sâu chủ tử của mình. Biết rằng hắn dễ dàng buông tha thủ tịch chân truyền của Thuần Dương cung như vậy, nhất định có nguyên nhân của hắn.

Hoành Xương thái tử gật gật đầu, nói: “Xác thực rất mạnh.”

“Nói thật, cô ở Luyện Khí Hóa Thần cảnh cũng chỉ như hắn. Bây giờ cô vừa đột phá không bao lâu, tu vi vẫn chưa hoàn toàn vững chắc, thật sự tử đấu mà nói, chắc không lưu được đối phương.”

“Thì ra là thế, vậy kế hoạch của chúng ta.....”

“Giữ nguyên kế hoạch đi, thời gian kéo càng lâu càng bất lợi. Ta đoán vị thủ tịch Thuần Dương kia chắc cũng sắp đột phá.”

“Minh bạch.”

......................

Qua nửa tháng, Trần Khuynh Địch mới chậm rãi đi tới Thuần Dương cung theo chiến hạm lơ lửng. Sau khi xác nhận thân phận, chiến hạm lơ lửng dừng lại bên cạnh Phi Tiên nhai ngoài Thuần Dương cung.

“Phù..... Cuối cùng cũng trở về.”

Hấp thu không khí tinh khiết trên núi, Trần Khuynh Địch nở nụ cười.

Không giống lúc ban đầu, bây giờ Trần Khuynh Địch thật sự sinh lòng cảm mến với Thuần Dương cung, cho nên lần này trở về, hắn không khỏi có cảm giác “Về nhà”.

“Cung nghênh sư huynh.”

Một tiếng lanh lảnh dễ nghe vang lên, chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp mặc áo lam, tóc dài tới eo đang đứng bên cạnh vách núi, tươi cười nhìn Trần Khuynh Địch.

“Là Phượng Tiên sư muội sao..... A? Ngươi đột phá? !”

Trần Khuynh Địch ngạc nhiên nhìn Doanh Phượng Tiên, người sau tràn ngập khí tức siêu phàm thoát trần, đúng là thoát phàm thai Hậu Thiên, bước vào Tiên Thiên cảnh, bắt đầu Luyện Tinh Hóa Khí.

“Có chút thu hoạch trong mộ táng, còn nhờ có sư huynh.”

Doanh Phượng Tiên khẽ cười nói, lông mi thật dài lúc lên lúc xuống theo con mắt, như cười mà không phải cười nhìn Trần Khuynh Địch.

Trần Khuynh Địch đi trên đường núi của Thuần Dương cung với Doanh Phượng Tiên, hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm.

“Đúng rồi, gần đây có một nhóm đệ tử mới tới cung, sư huynh muốn gặp không?”

“Đệ tử mới? Ta nhớ khai sơn đại điển vừa kết thúc mấy tháng trước a?” Trần Khuynh Địch kinh ngạc nói.

Khai sơn đại điển, tên như ý nghĩa, chính là thịnh sự Thuần Dương cung mở rộng sơn môn, tuyển nhận đệ tử mới, rất nhiều đệ tử đến từ Thanh Châu đạo —— chỗ của Thuần Dương cung tham gia. Có chừng mấy vạn võ giả trẻ tuổi, vào ngày đó đều sẽ hội tụ dưới chân Thái Hoa sơn, chấp nhận khảo hạch của Thuần Dương cung. Người thông qua là có thể tiến vào Thuần Dương cung, trở thành đệ tử ngoại môn, đương nhiên không thông qua chỉ có thể chờ đợi khai sơn đại điển lần sau.

Không chỉ như thế, Thuần Dương cung còn chỉ tiếp thụ đệ tử trẻ hai mươi tuổi trở xuống, cho nên điều kiện cực kì hà khắc.

Cũng tỷ như lần khai sơn đại điển trước, 78600 vị võ giả trẻ tuổi, cuối cùng chỉ có một trăm vị trúng tuyển, trở thành đệ tử ngoại môn của Thuần Dương cung.

Chẳng qua nói theo lý, sau khi khai sơn đại điển kết thúc, Thuần Dương cung hẳn sẽ không thu nạp đệ tử nữa mới đúng?

“Lần này không giống, là triều đình tiến cử đến.”

“Triều đình? Đại Càn hoàng triều?”

Đại Càn hoàng triều, đại thế lực đệ nhất thiên hạ, có được thần khí của xã tắc Trung Thổ, cho dù là thánh địa võ đạo như Thuần Dương cung cũng phải nể tình. Cho nên hàng năm triều đình đều tiến cử một số người đi các đại thánh địa võ đạo tu luyện, về cơ bản những thánh địa võ đạo đó cũng sẽ không cự tuyệt.

Chẳng qua tu luyện là một chuyện, nhưng muốn có được đích truyền của tông môn, vẫn chỉ có người được Thuần Dương cung bồi dưỡng từ nhỏ mới được.

“Người triều đình tiến cử a, lại là quan nhị đại nào? Tới mạ vàng?”

Trần Khuynh Địch thoải mái nói, thánh địa võ đạo như Thuần Dương cung là nơi tốt để mạ vàng, cho nên hàng năm danh ngạch tiến cử của triều đình đều sẽ bị một đám quan nhị đại chiếm lấy. Như con nối dõi của các đại thân vương a, hậu đại của võ hầu triều đình a, còn có một số võ giả xuất thân khoa cử.......

Hả?

Khóe mắt Trần Khuynh Địch giật giật, da mặt co lại.

Chỉ thấy Doanh Phượng Tiên mỉm cười, tiếp tục nói: “Lần này không giống a sư huynh, xem ra triều đình rất có tâm, phái đệ nhất lần thi đồng sinh này đến đây.”

“...... A, đệ nhất thi đồng sinh sao, là đám kia? Hay là đệ nhất thi đồng sinh của Thanh Châu đạo chúng ta.....”

“Đều không phải a, nghe nói là đệ nhất thi đồng sinh của thành Thượng Kinh a!”

Trần Khuynh Địch: “! ! !”

Cái gì gọi là sấm sét giữa trời quang, Trần Khuynh Địch coi như lý giải được.

“Ừm, là ở đó.”

Doanh Phượng Tiên chỉ ký túc xá của đệ tử ngoại môn ở nơi xa. Chỉ thấy ở nơi đó, có một bóng hình quen thuộc đang không ngừng luyện quyền, tuy tập huấn của đệ tử đã kết thúc, nhưng nàng vẫn đang không ngừng đốc thúc bản thân.

“Là hạt giống tốt, thiên phú không tồi, lại chăm chỉ, hơn nữa cũng họ Trần như sư huynh.....”

“............”

Trần Khuynh Địch nhìn Trần Tiêm Tiêm phía xa, cả người lắc lư, suýt nữa trực tiếp ngã xuống đất.

“Sư huynh? !”

“Không, ta không sao......”

Mẹ nó! Lúc đầu mình còn nghĩ, nếu năm năm sau đánh không lại vị biểu muội nhân vật chính, thì dứt khoát trốn trong Thuần Dương cung giả chết. Kiểu gì cũng có thể lừa dối qua ải, bảo trụ một mạng, kết quả hay lắm, nhân vật chính trực tiếp tới Thuần Dương cung a! Thế này thì năm năm sau mình giả chết kiểu gì a? !

Đường lui duy nhất cũng đứt a!

“Tích, hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ, kích hoạt nhiệm vụ ẩn.”

“Tên nhiệm vụ: Bên cạnh giường mình, há cho người khác ngủ ngon.”

“Giới thiệu nhiệm vụ: Nội dung chính tuyến biến động, địch nhân cả đời của kí chủ bất ngờ tiến vào Thuần Dương cung. Kí chủ thân là thủ tịch chân truyền của Thuần Dương cung, áp chế sự trưởng thành của đối thủ chính là phương thức tăng cường bản thân. Bản nhiệm vụ hữu hiệu trong thời gian dài, toàn bằng tự giác. Chẳng qua nhắc nhở kí chủ, bởi vì địch nhân cả đời của ngài được vận mệnh che chở, cho nên rất khó bị giết chết. Chèn ép tùy ý, nhưng nếu xoá bỏ thì mời xem xét suy nghĩ. Nếu không có thể gieo gió gặt bão.”

Trần Khuynh Địch: “.........”

Vận mệnh che chở cái gì a! Rõ ràng chính là quầng sáng của nhân vật chính!