“A a.”
Trần Khuynh Địch nhìn khắp bốn phía, tiếng nổ của lò cao vang tận mây xanh, chân khí cuồn cuộn không ngừng phun ra từ ống khói phụ cận. Mà xung quanh thì là từng võ sĩ triều đình mặc thiết giáp, tay cầm trường thương đang đứng thẳng, chỉ lộ ra một đôi mắt sắc bén dưới khôi giáp nặng nề.
Mà chỗ hắn đứng lúc này, thì là một tòa —— trôi nổi giữa không trung.....
Chiến hạm.
“Trước đây ta cho rằng, thế giới này không có loại vật như máy bay.”
Trần Khuynh Địch cảm khái nhìn chiếc chiến hạm lơ lửng dưới chân, những pháp bảo phi hành —— chỉ có thể mang theo một người, phi hành ở tầng trời thấp —— không thể sánh ngang với thứ này. Vị trí của chiếc chiến hạm lơ lửng này là mấy ngàn mét trên không trung, cũng có thể chở chừng mấy trăm người, đều tốt hơn phi cầm như linh ưng.
Mà chiến hạm lơ lửng thế này, cho dù trong thánh địa võ đạo như Thuần Dương cung cũng không nhiều, bởi vì đây là một trong những lợi khí trấn quốc của Đại Càn hoàng triều. Có chiến hạm lơ lửng như vậy, Đại Càn hoàng triều mới có thể vận chuyển binh lực khổng lồ của mình với tốc độ cực nhanh, từ đó trấn áp tứ phương.
Chớ xem thường giá trị chiến lược của chiến hạm lơ lửng.
Phải biết, theo thực lực tăng lên, trọng lượng của võ giả với đại địa càng lớn.
Võ giả Hậu Thiên cảnh và Tiên Thiên cảnh còn có thể mượn nhờ pháp bảo để phi hành ở tầng trời thấp trong vòng trăm trượng, nhưng võ giả Tiên Thiên viên mãn —— Phản Hư Hợp Đạo thì pháp bảo phi hành không thể mang được. Huyết khí trong cơ thể bị bọn hắn luyện đến tinh thuần dương cương, cũng làm bản thân bọn hắn trở nên vô cùng nặng nề, thể phách của võ giả ở cảnh giới đó đã không thể phi hành cách mặt đất.
Mà tới Tông Sư cảnh thì càng như vậy, vốn không thể phi hành. Trừ phi có thể đột phá ràng buộc, đạt đến cảnh giới Hỏa Luyện Kim Đan, nếu không cũng chỉ có thể dựa vào ngoại vật như linh ưng hay chiến hạm lơ lửng để phi hành. Đây cũng là thiếu hụt duy nhất của Võ Đạo Tông Sư, không thể cải thiện.
Lần này Trần Khuynh Địch có thể sử dụng nó, cũng nhờ có thân phận thủ tịch Thuần Dương của mình. Bên quân đội cho thể diện, lúc này mới điều một chiếc chiến hạm lơ lửng tiễn hắn về Thuần Dương cung.
“Đại nhân, Thuần Dương cung đã rất gần.”
“Ừm.”
“Báo!” Lại một vị giáp sĩ triều đình chạy tới, chẳng qua có vẻ hơi lo lắng: “Đại nhân, có một chiếc chiến hạm lơ lửng không biết tên đang bay về phía chúng ta!”
“Cái gì? !”
Trần Khuynh Địch và giáp sĩ bên cạnh biến sắc, một chiếc chiến hạm lơ lửng không biết tên? Ý là, đây không phải chiến hạm của Đại Càn hoàng triều a?
Phải biết loại vũ khí chiến lược như chiến hạm lơ lửng, bình thường chỉ thế lực võ đạo như Thuần Dương cung mới có, nhưng những chiến hạm lơ lửng này đều trong ghi chép của Đại Càn hoàng triều. Mà một chiếc chiến hạm lơ lửng không có trong ghi chép, hàm nghĩa trong này đủ khiến người ta sợ hãi.
“Chính là hắn!”
“Thái tử điện hạ, chính là hắn! Đệ tử Thuần Dương cung!”
“Hả?”
Trần Khuynh Địch sững sờ, thế này là tới tìm ta?
Sau đó, một chiếc chiến hạm lơ lửng màu đen xé rách tầng mây nặng nề, xuất hiện trước mặt mọi người. Làm người biến sắc chính là, trên đầu của chiến hạm lại điêu khắc một con cự long bay cao, trông dữ tợn đáng sợ, nhưng quý khí phi phàm.
“Đầu rồng? Không muốn sống nữa sao? !”
“Đại nghịch bất đạo!”
Chiến hạm đầu rồng, đây chính là chiến hạm lơ lửng mà con em hoàng thất của Đại Càn hoàng triều xuất hành mới được cho phép ngồi, tượng trưng cho uy nghiêm của hoàng thất Đại Càn. Cho dù là chiến hạm lơ lửng của thánh địa võ đạo, cũng không người nào dám dùng loại hình này, bởi vì như thế cũng có nghĩa là đang gây hấn với Đại Càn hoàng triều.
“Có dũng khí a.”
Hai mắt Trần Khuynh Địch híp lại, chỉ thấy trên chiến hạm đầu rồng màu đen, một bóng hình cao gầy mặc long bào màu vàng đen đón gió đứng, vậy mà có cảm giác hoàng thất quý tộc.
“Ngươi chính là người thần bí ở Lạc Viêm thành?”
“Hả? ? ?”
Khóe mắt Trần Khuynh Địch giật giật, nhìn những người khác trên chiến hạm đầu rồng, quả nhiên giống những người suýt tiêu diệt Dương gia ở Lạc Viêm thành như đúc.
“Trước đây cô sai người đi tiểu gia tộc kia, vốn vì trừ hậu hoạn. Vậy mà kết quả là thất bại trong gang tấc, sau khi tra tìm nhiều mặt mới ra được ngươi.”
Bóng hình hắc bào mỉm cười: “Không ngờ là đệ tử Thuần Dương cung, còn là.... Thủ tịch chân truyền?”
Trần Khuynh Địch trầm giọng nói: “Ngươi là người phương nào “
“Cô tên Cơ Hoành Xương, ngươi có thể gọi cô là Hoành Xương thái tử.”
“Cơ? !”
“Dư nghiệt tiền triều! Chết tiệt! Vậy mà còn chưa chết!”
Sau khi nghe thấy lời nói của bóng hình hắc bào, rất nhiều giáp sĩ triều đình nhao nhao tỏ ra tức giận, Trần Khuynh Địch cũng phản ứng lại, họ Cơ? Đó chính là họ của hoàng thất Đại Chu hoàng triều ngàn năm trước, thảo nào dám dùng chiến hạm đầu rồng làm vật phẩm xuất hành. Nói đến, kỹ thuật chiến hạm lơ lửng này, vốn là Đại Càn hoàng triều cướp được từ bên Đại Chu.
Chẳng qua......
“Ngươi muốn tiêu diệt Dương gia thì đi tìm bọn hắn, tới tìm ta làm gì?”
“Đừng giả bộ.” Hoành Xương thái tử cười lạnh nói: “Một thủ tịch chân truyền của Thuần Dương cung như ngươi, lại có thể xuất thủ vì một Dương gia nho nhỏ. Khi đó ta đã hiểu được, người âm thầm che chở Dương gia những năm này chính là ngươi a. Không, phải nói chính là Thuần Dương cung a, thật là gan lớn che trời.”
Trần Khuynh Địch: “? ? ?”
“Nếu ngươi là người che chở Dương gia, vậy cô sẽ diệt ngươi trước, sau đó lại đi diệt Dương gia!”
Trần Khuynh Địch “! ! !”
Không phải ta, ta chưa từng, ngươi đừng nói mò a!
Khi đó là bởi vì nhiệm vụ hệ thống, cho nên mới bảo hộ Dương gia. Bây giờ ta đã không liên quan, ngươi muốn tiêu diệt Dương gia thì đi diệt a! Liên quan gì đến ta a!
“Ít nói nhàn thoại, thủ tịch Thuần Dương, để cô xem thực lực của ngươi!”
Hoành Xương thái tử căn bản không cho Trần Khuynh Địch cơ hội giải thích, trực tiếp vung tay, một tiếng tiếng long ngâm to rõ vang lên. Cương khí màu đen hóa thành một long trảo màu đen ở giữa không trung, trực tiếp chộp tới Trần Khuynh Địch và chiến hạm lơ lửng dưới chân hắn, muốn bóp nát cả người lẫn thuyền!
“..........”
Đại Thuần Dương Công vận chuyển, một vệt thần quang nở rộ trên nê hoàn cung của hắn, thông suốt toàn thân.
Tam Hoàng Khai Thái thần quang, thần thông mà luyện Đại Thuần Dương Công đến tiểu thành mới có thể hiện ra. Thần quang thống hợp huyết khí toàn thân Trần Khuynh Địch, nhất thời khí huyết Thuần Dương, âm thanh lưu động như Giang Hà gào thét. Nhiệt độ không khí xung quanh cũng bắt đầu lên cao, cảm giác nguy hiểm quen thuộc khiến rất nhiều người áo đen sau lưng Hoành Xương thái tử biến sắc.
Thân là thủ tịch Thuần Dương, đây mới là trạng thái Trần Khuynh Địch xuất thủ toàn lực.
Hắn không cần bất kỳ võ học gì, chỉ một môn Đại Thuần Dương Công đã có thể phát huy lực lượng của hắn đến cực hạn.
Đấm ra một quyền, quang minh đại phóng, trực tiếp đánh nát long trảo màu đen của Hoành Xương thái tử.
Hoành Xương thái tử thấy thế cũng hơi hưng phấn, trực tiếp nhảy khỏi chiến hạm đầu rồng. Vậy mà nhảy về phía chiến hạm lơ lửng của Trần Khuynh Địch!
Long khí màu đen quấn quanh cơ thể, thân hình giống như du long xuất hải, một kích tiện tay cũng có lực đạo nặng nề.
Mà Trần Khuynh Địch thì không yếu thế chút nào, cũng nhảy lên, Thuần Dương cương khí nóng rực quấn quanh toàn thân. Tuy không thế đại lực trầm như Hoành Xương thái tử, nhưng nhiệt độ kinh khủng quanh thân lại có thể dung kim đoạn thiết, chỉ cần giao thủ với hắn, tất nhiên sẽ bị Thuần Dương chi khí thiêu đốt.
Mấy giây ngắn ngủi, hai người đã giao thủ hơn mười chiêu, không ai làm gì được ai.
Ưu thế Đại Thuần Dương Công của Trần Khuynh Địch không tại lực lượng, mà ở nhiệt độ siêu cao không chỗ không có. Nhưng cương khí của Hoành Xương thái tử hùng hồn vô cùng, hoàn toàn có thể dùng cương khí bao bọc toàn thân để phòng ngự. Cho nên song phương đối cứng nhưng không ai phục ai, khí lãng do quyền cước va chạm càng chấn cho chiến hạm lơ lửng của hai bên rung động không thôi.