Chương 21: Gánh nặng đường xa a

Thời gian thi đồng sinh của thành Thượng Kinh nhanh chóng đến.

Địa chỉ là một tòa đại điện ở gần hoàng cung, xung quanh có mấy trăm giáp sĩ triều đình Hậu Thiên đỉnh phong chịu trách nhiệm thủ hộ trường thi. Bọn hắn mặc thiết giáp nặng nề, chỉ lộ đôi mắt sáng lóa như tinh thần, phương thiên họa kích trong tay trực chỉ trời cao, mang theo lăng lệ sát phạt chi khí.

Những người này là tinh nhuệ của Hổ Bí quân —— một trong tam đại quân dã chiến bảo vệ xung quanh thành Thượng Kinh. Chỉ đứng ở nơi đó, khí thế cuồn cuộn cũng đủ khiến tất cả thí sinh cảm thấy như Thái Sơn áp đỉnh, lồng ngực nặng nề, không dám đối mặt với bọn hắn. Cũng chỉ có quân đội như vậy, mới xứng là nội tình của Đại Càn hoàng triều.

Không giống thánh địa võ đạo như Thuần Dương cung, lãnh thổ của Đại Càn hoàng triều trải rộng hơn phân nửa Trung Thổ đại thế giới, mà quân đội của Đại Càn hoàng triều cũng có đãi ngộ tốt nhất. Tối thiểu so với rất nhiều đệ tử Hậu Thiên của thánh địa võ đạo, đãi ngộ của binh sĩ Đại Càn hoàng triều chắc chắn tốt hơn nhiều.

Nhưng chính vì như thế, muốn tham gia quân ngũ, tối thiểu cũng phải có tu vi Hậu Thiên cảnh. Bắt đầu từ binh sĩ, một đường ngũ trưởng, thập phu trưởng, bách phu trưởng, lại đến giáo úy, đô úy, cuối cùng trở thành đại tổng quản hành quân có thể chấp chưởng một đội, thậm chí đại tướng quân thống soái quân đội —— gian nan hiểm trở trong đó, ngoại nhân không thể hiểu được.

Mà lúc này, ở phía trước nhất đại điện, hai vị võ tướng mặc quân trang giáo úy đứng ở hai bên cửa ra vào, làm quan chủ khảo giám sát rất nhiều thí sinh tham gia thi đồng sinh phía dưới. Khí thế bàng đại của Hậu Thiên đỉnh phong bao phủ toàn trường, khiến tất cả các thí sinh có mặt đều rất kính sợ.

“Yên lặng!”

Một âm thanh hữu lực vang lên, như tiếng sấm, âm vang trong đại điện. Sau đó đại môn đồng thanh ầm vang mở ra, một bóng hình mặc bào đỏ, toàn thân cao thấp huyết khí trùng thiên, như một đám hỏa diễm cháy hừng hực, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Sự xuất hiện của hắn kéo cao nhiệt độ của toàn bộ trường thi.

“Cung nghênh đại nhân!”

Võ tướng giáo úy ở hai bên đại điện nhao nhao khom người nói, trông tôn kính dị thường.

“Đó là ai a?”

“Xuỵt! Mắt ngươi bị mù à, chẳng lẽ ngươi không xem thi ngự tiền năm nay vừa cử hành sao? Vị đó là đương khoa trạng nguyên mà đương kim thánh thượng ngự bút thân phong! Khôi thủ tiến sĩ!”

“Ối! Sao đại nhân vật như vậy lại tới? !”

“Không biết a, có lẽ triều đình rất coi trọng lần thi đồng sinh này.....”

Ở bên kia đại điện, trên một đài cao, Trần Khuynh Địch đang ngồi cùng một đám người, lẳng lặng chờ thi đồng sinh bắt đầu.

Kỳ thực hắn vốn không muốn tới, nhưng không biết vì sao, hôm qua hắn đột nhiên nhận được thư tín mà vị võ trạng nguyên năm nay, bây giờ đang đứng trước đại điện gửi tới. Mời hắn tới quan lễ thi đồng sinh, thế nên hắn mới qua.

Mà trong thí sinh tham gia, đương nhiên hắn cũng nhìn thấy bóng hình Trần Tiêm Tiêm.

“........”

Dường như Trần Tiêm Tiêm cũng chú ý tới hắn. Lúc thấy “Ca ca nghiêm khắc” cũng ở đây, nàng lộ rõ vẻ kinh ngạc, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, gật gật đầu về phía Trần Khuynh Địch.

“Yên tâm đi, ta nhất định sẽ thông qua, không để ngươi thất vọng!”

“A a.”

Nhìn thấy Trần Tiêm Tiêm khẽ mấp máy đôi môi, không biết đang nói gì với mình, Trần Khuynh Địch bất đắc dĩ thở dài.

Quả nhiên, cử động hôm qua vẫn chọc giận vị nhân vật chính này a. Tuy không nhìn ra nàng đang nói cái gì, nhưng chắc là đang gây hấn a.

Hỏng bét.

Nhìn thấy thần sắc của “Ca ca nghiêm khắc” vẫn lạnh lùng như cũ, Trần Tiêm Tiêm cũng không lưu tâm. Hôm qua, sau khi trải qua một phen suy lý luận chứng, nàng cảm thấy mình đã nắm chắc tâm lý của vị ca ca này.

“Tới đi, thi đồng sinh!”

Thời khắc này, Trần Tiêm Tiêm tự tin hơn bao giờ hết.

“Bây giờ thi đồng sinh bắt đầu!”

Võ trạng nguyên đứng trước điện lớn tiếng nói, sau đó không để ý tới một đám thí sinh dưới đài nữa. Tiếp theo, chỉ cần để hai vị giáo úy bên cạnh dẫn bọn hắn vào trường thi trong điện là được rồi.

Mà lúc này, Trần Khuynh Địch lại bất ngờ phát hiện, vị võ trạng nguyên kia nhìn về phía mình.

“...... Hả?”

“Khà khà “

Võ trạng nguyên nhe răng cười một tiếng, nụ cười trông thật thà, trong mắt Trần Khuynh Địch lại có mùi nguy hiểm.

“Vẫn là lần đầu tiên bản hầu gặp mặt ngươi, thủ tịch chân truyền của Thuần Dương cung.”

“.........”

Trạng nguyên chính là khôi thủ tiến sĩ, là kẻ mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Đại Càn hoàng triều, đương nhiên đãi ngộ sẽ không thấp. Cũng tỷ như vị trước mắt, lúc thu hoạch trạng nguyên chi vị, đã được Đại Càn thánh thượng ngự bút thân phong làm đương triều An Quốc hầu, địa vị đãi ngộ không kém thủ tịch Thuần Dương —— Trần Khuynh Địch chút nào.

“Có chuyện gì không?”

“Không có gì.”

An Quốc hầu Khương Hằng cười một tiếng, nhưng khí thế lại tăng lên, khiến một đám người xem náo nhiệt xung quanh nghiền ngẫm. Võ trạng nguyên và thủ tịch Thuần Dương, đây chính là so đấu giữa Đại Càn hoàng triều và thánh địa võ đạo a. Trong hai người này ai mạnh ai yếu, sẽ liên quan đến mặt mũi của hai thế lực lớn.

“.......”

Trần Khuynh Địch nhíu mày, thực lực của vị võ trạng nguyên này thật sự không yếu, thậm chí cảnh giới còn cao hơn mình một tầng, đã là võ giả Tiên Thiên Luyện Thần Phản Hư.

“Sao? Ngươi muốn đánh một trận với ta?”

Trần Khuynh Địch bình tĩnh nói, dù sao đối phương cũng không phải nhân vật chính, mình sợ cái gì?

Tuy Trần Khuynh Địch chỉ có tu vi Luyện Khí Hóa Thần, nhưng một thân nội công chính là đích truyền của Thuần Dương cung, luận cương khí căn bản không kém Luyện Thần Phản Hư Khương Hằng. Càng có Cửu Dương chi thể phối hợp Tam Hoàng Khai Thái Đại Thuần Dương Công, vận chuyển khí thế, giống như kim ô giáng trần, không kém đối phương chút nào!”

“Hay!”

Khương Hằng cười ha ha, chợt thu khí thế của mình.

“Đương nhiên bản hầu muốn đánh một trận với thủ tịch Thuần Dương, nhưng không phải bây giờ. Bản hầu nghe nói, một vị biểu muội con thứ của ngươi cũng tham gia lần thi đồng sinh này?”

“..... Vậy thì sao?”

“Vừa vặn, bản hầu cũng có một vị đệ tử tham gia thi đồng sinh. Không bằng chúng ta so tài, xem khôi thủ của lần thi đồng sinh này sẽ là ai, thế nào?”

“...........”

Trần Khuynh Địch trầm mặc làm Khương Hằng hơi buồn cười: “Làm sao? Chẳng lẽ thủ tịch Thuần Dương không có lòng tin với biểu muội của mình?”

Không có lòng tin? ? ?

Trần Khuynh Địch trực tiếp cười ra tiếng, sau đó nói: “Không sao, vậy thì so tài đi.”

Khôi thủ thi đồng sinh?

Chuyện này còn cần so sao!

Hôm nay, nếu khôi thủ của lần thi đồng sinh này không phải Trần Tiêm Tiêm, Trần Khuynh Địch ta sẽ ăn sạch cái bàn trà trước mặt!

Sau một canh giờ.

“Đệ nhất thi đồng sinh, Trần Tiêm Tiêm!”

“Đa tạ, đa tạ.”

Trần Khuynh Địch cười nhìn Khương Hằng đang tái xanh mặt, trong lòng lắc lắc đầu, đây chính là kết quả của tìm đường chết a.

Quá trình thi đồng sinh giống như hắn nghĩ, Trần Tiêm Tiêm một đường nghiền ép, liên tục đánh bại cường địch trên lôi đài chiến. Cuối cùng quyết đấu với vị đệ tử của Khương Hằng trong trận chung kết, thời khắc mấu chốt lấy át chủ bài ra đánh bại hắn. Đồng thời cũng viết ra một thiên văn chương hay trong khảo thí văn khoa, cuối cùng đoạt được khôi thủ thi đồng sinh.

“...... Quả không hổ là muội muội của thủ tịch Thuần Dương.”

“Ha ha ha, giống nhau giống nhau.”

Trần Khuynh Địch vui vẻ cười nói, đây là lần đầu tiên hắn dựa vào nhân vật chính để đánh mặt người khác, cảm giác ưu việt trong tâm lý này thật khó mà áp chế.

Nhưng hắn không chú ý tới, Trần Tiêm Tiêm ra khỏi đại điện khảo hạch cũng nhìn thấy hắn cười to, sau khi nghe ngóng một phen cũng rõ ràng tiền căn hậu quả.

“...... Quả nhiên, tuy một mực duy trì hình tượng nghiêm khắc trước mặt ta, nhưng ở sau lưng, ca ca vẫn rất ủng hộ ta!”

Trần Tiêm Tiêm thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng lẩm bẩm.

Tuy lúc trước nàng làm ra suy đoán, nhưng bởi vì thành kiến với đại phu nhân, kỳ thực nàng vẫn luôn hoài nghi ý nghĩ của mình. Nhưng bây giờ, nhìn thấy Trần Khuynh Địch thoải mái cười to ở nơi xa, một chút hoài nghi này đã tiêu tán, thậm chí trong lòng đã xưng Trần Khuynh Địch là ca ca.

Nhưng mặt ngoài nàng vẫn không đổi sắc.

“Ca ca ôm kỳ vọng rất lớn với ta, ta cũng không thể làm hắn thất vọng!”

Trần Tiêm Tiêm yên lặng hạ quyết định trong lòng: Ca ca muốn đóng vai hình tượng nghiêm khắc, nhờ đó thúc giục mình nỗ lực mạnh lên. Vậy thì mình sẽ không vạch trần hắn, mà phải cố gắng mạnh lên. Đến một ngày ca ca cảm thấy hài lòng với sự trưởng thành của mình, chủ động từ bỏ hình tượng này mới thôi!

Tưởng tượng ra tình cảnh —— lúc đó ca ca công bố “Chân tướng”, mình lại hời hợt bày tỏ “Ta sớm đã biết”, Trần Tiêm Tiêm không tự chủ được bật cười.

Mà nơi xa, Trần Khuynh Địch vừa nhìn về phía Trần Tiêm Tiêm lại chợt rùng mình.

“Ối! Không thể đắc ý vong hình!”

Đừng quên, nhân vật chính mạnh lên cũng có nghĩa là tử kỳ của mình sắp tới, mình không thể lười biếng a!

Nhìn nụ cười không rét mà run của nàng, rõ ràng đang tưởng tượng ra tình cảnh sảng khoái —— sau này trưởng thành, đánh ngã mình..... Thật là đáng sợ!

“...... Gánh nặng đường xa a.”

“...... Gánh nặng đường xa a.”

Không hẹn mà cùng, Trần Khuynh Địch và Trần Tiêm Tiêm đều thở dài, nói ra lời ấy.