Chương 24: Thái Hoa tiên nhân

Thuần Dương cung, ngoại môn.

Sau khi cáo biệt Doanh Phượng Tiên, Trần Khuynh Địch vụng trộm lặng lẽ chạy về ngoại môn, tìm được Trần Tiêm Tiêm còn đang không ngừng tu luyện.

“..... Vì sao ngươi lại tới Thuần Dương cung.”

Trần Khuynh Địch lạnh lùng nhìn thiếu nữ còn nhỏ hơn mình mấy tuổi trước mặt, hai mắt lấp lánh hàn quang khiến người không dám nhìn thẳng, dường như có thể nuốt sống người ta bất cứ lúc nào. Hắn định dùng khí thế hù dọa đối phương, chẳng qua chỉ kết luận mà nói, dường như không có tác dụng.

“Triều đình an bài ta đến, thì ta đến thôi.”

Nhìn thấy Trần Khuynh Địch đột nhiên xuất hiện, đầu tiên Trần Tiêm Tiêm giật mình, sau đó khẽ cười nói, không bị Trần Khuynh Địch dọa sợ.

Đương nhiên, nàng sẽ không nói cho Trần Khuynh Địch, kỳ thực ban đầu triều đình an bài mình đi Kiếm tông tu luyện, nhưng mình chủ động yêu cầu đổi Kiếm tông thành Thuần Dương cung.

Về phần vì sao phải tới Thuần Dương cung.....

Đương nhiên là để ca ca có thể tận mắt thấy mình trưởng thành!

“Ngươi sẽ hối hận vì tới Thuần Dương cung.”

“Hả? Chẳng lẽ ngươi muốn chèn ép ta?”

“Chưa chắc không thể.”

Ôi ôi ~ lại nữa, ca ca vẫn thích như vậy, khẩu thị tâm phi.

Đương nhiên, vì chiếu cố tâm tình của ca ca, Trần Tiêm Tiêm sẽ không vạch trần “Hảo tâm của ca ca”. Không bằng nói, nàng còn muốn gặp dịp thì chơi, biểu đạt ra cảm giác mình và ca ca “Thế bất lưỡng lập” mới đúng. Chẳng qua ca ca yên tâm đi, nội tâm của ta vĩnh viễn tin tưởng ngươi á!

“..........”

Trần Khuynh Địch bỗng nhiên rùng mình, không biết vì sao, nhìn biểu muội cười cổ quái trước mắt, hắn đột nhiên cảm thấy toàn thân phát lạnh. Đây không phải dấu hiệu năm năm sau mình chắc chắn phải chết chứ?

Nghĩ đến cảnh tượng năm năm sau đó, cũng ở Thuần Dương cung, Trần Tiêm Tiêm đè mình xuống đất ma sát, Trần Khuynh Địch đã cảm thấy đại nạn lâm đầu, không được! Loại chuyện này tuyệt không thể xảy ra!

“Hừ.”

Trần Khuynh Địch trực tiếp quay người, rời khỏi ký túc xá ở ngoại môn của Trần Tiêm Tiêm, đồng thời cũng quyết định.

Trong vòng năm năm! Nhất định phải đuổi Trần Tiêm Tiêm khỏi Thuần Dương cung!

Nếu không năm năm sau đó, không có Thuần Dương cung che chở, ngay cả đường lui duy nhất cũng không còn!

Sải bước đi vào chỗ sâu trong Thuần Dương cung, tổng cộng nơi này có năm tòa Đệ Tử Chân Truyền phong, là chỗ mà chỉ đệ tử chân truyền mới được ở. Mà trung ương nhất chính là chỗ ở của Trần Khuynh Địch.

“Trở về?”

Một âm thanh mờ mịt truyền đến từ chỗ sâu của Thuần Dương cung, nơi đó là chỗ sâu nhất của Thái Hoa sơn, cũng là vị trí của Tông Chủ đại điện và Thái Thượng Trưởng Lão điện.

Mà người nói chuyện, hiển nhiên chính là nghĩa phụ của Trần Khuynh Địch, chưởng giáo chí tôn của Thuần Dương cung.

Thái Hoa tiên nhân, Ninh Thiên Cơ.

Giống như xưng hào “Thái Hoa tiên nhân”, thân là chưởng giáo chí tôn của Thuần Dương cung, Ninh Thiên Cơ cũng tu luyện một môn đại đạo đích truyền của Thuần Dương cung —— Thái Hoa Phi Tiên Kinh. Tuy không bằng Tam Hoàng Khai Thái Đại Thuần Dương Công, nhưng sau khi tu luyện đại thành cũng có uy lực kinh người, giơ tay nhấc chân có phi tiên chi lực.

Năm đó thập đại kiêu dương của Thuần Dương cung vẫn lạc bảy vị, thế lực tổn hao nhiều, càng có vô số tông môn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Lúc Thái Hoa sơn bấp bênh, Ninh Thiên Cơ đã đứng dậy trong thời khắc nguy nan, một người một kiếm sát thương Minh giáo —— đứng đầu tam đại Ma giáo. Tiên nhân kiếm cái thế vô song, quả thật là giết một vòng ở tổng đàn Minh giáo, cuối cùng bình yên về núi.

Nghe nói giáo chủ Minh giáo tự mình xuất thủ, cũng không thể lưu hắn lại.

Cũng chính phen đại sát đặc sát này, chấn nhiếp tất cả thế lực mưu đồ bỏ đá xuống giếng, cũng làm Thuần Dương cung ổn định địa vị thánh địa võ đạo.

Bởi vậy, sau khi biết rõ lý lịch của vị nghĩa phụ tiện nghi này, Trần Khuynh Địch cũng vô cùng bội phục.

“Chào nghĩa phụ.”

“Ừm, ta đã biết chuyện mộ táng, nghe nói ngươi đạt được một bản chép tay của Võ An hầu khi đó?”

“Không sai, ta còn đang định tìm nghĩa phụ, để giúp đỡ phân tích một phen.....”

“Tới Tông Chủ điện.”

Không giống bốn vị đệ tử chân truyền khác, Trần Khuynh Địch là đệ tử chân truyền duy nhất có quyền tùy ý ra vào Tông Chủ điện, cũng nói lên địa vị cao quý của hắn ở Thuần Dương cung.

Tông Chủ đại điện của Thuần Dương cung tên là “Vạn Thọ cung”, cũng không tính xa hoa, chí ít còn kém hoàng cung của Đại Càn hoàng triều rất rất xa. Nhưng bản thân đại điện lại do năm đó Ninh Thiên Cơ tự tay dựng lên, mỗi một mảnh gạch ngói đều có ý cảnh tiên nhân mờ ảo, còn mơ hồ có kiếm ý mọc cánh thành tiên chìm nổi xung quanh cung điện.

“Nghĩa phụ?”

“Vào đi.”

Đẩy cửa điện ra, Trần Khuynh Địch hơi rón rén đi vào trong Tông Chủ điện. Bốn phía u ám không ánh đèn, mà chỗ sâu nhất trong đại điện chỉ có một vị võ giả ngồi xếp bằng trên bậc thang, bên cạnh cắm một thanh trường kiếm đồng thanh, tràn đầy kiếm ý cuồn cuộn như mọc cánh thành tiên, có cùng nguồn gốc với đại điện.

Cảm nhận được lực lượng cường đại ẩn chứa trong thân thể kia, Trần Khuynh Địch không khỏi hơi kinh hãi.

Trong cảm ứng của hắn, đối phương tựa như một tòa núi lửa sắp bộc phát, không bộc phát thì vô cùng kiềm chế, một khi bộc phát, đủ để hủy thiên diệt địa!

Trần Khuynh Địch cung kính cúi đầu nói: “Chào nghĩa phụ.”

“Lấy bản chép tay của Võ An hầu ra đi.”

“Vâng.”

Trần Khuynh Địch cũng không nói nhảm, hắn biết vị nghĩa phụ tiện nghi của mình không phải người thích nói nhảm, cho nên trực tiếp lấy bản chép tay đạt được trong hầm mộ ra, đẩy tới.

“Bản chép tay này phi thường quỷ dị, nhất là trang cuối cùng. Hình như nắm đấm rất sống động đó còn có thể công kích linh hồn của võ giả, dù là ta cũng không chịu nổi.....”

“Thì ra là thế.”

Ninh Thiên Cơ trầm ngâm một lát, sau đó đưa tay nhẹ nhàng lướt trên trang sách.

Trong sát na, quyền ý kinh khủng suýt khiến tinh thần của Trần Khuynh Địch bị thương lại hiện ra! Trên trời dưới đất duy ngã độc tôn, dường như không ai có thể ngăn cản!

“Tĩnh!”

Ninh Thiên Cơ ngồi ngay ngắn bất động, quát nhẹ một tiếng, trường kiếm bên cạnh lập tức phát ra một tiếng kiếm minh lanh lảnh. Sau đó kiếm ý tiên nhân mãnh liệt lao ra, lập tức áp chế quyền ý ngập trời kia xuống.

“Võ An hầu cũng coi như kinh tài tuyệt diễm, Khuynh Địch, đây là một cơ duyên của ngươi.”

“Cơ duyên?”

Trần Khuynh Địch lộ vẻ vui mừng, bây giờ hắn thiếu gì nhất? Thiếu cơ duyên nhất a!

Nếu không đủ cơ duyên, xem chừng năm năm sau mình sẽ biến thành một ngôi mộ lẻ loi.

“Bản chép tay này giấu giếm càn khôn, bên trong ghi chép hai mươi hai bộ quyền pháp, rất có ý tứ. Sau khi trở về ngươi luyện tập từng bộ theo trật tự, cần phải làm đến hoàn toàn nắm chắc, sau đó lại xem quyền ấn ở trang cuối cùng. Ta đã cắt tỉa quyền ý trong đó giúp ngươi, đến lúc đó sẽ có đại thu hoạch.”

Trần Khuynh Địch vui vẻ nói: “Đa tạ nghĩa phụ!”

Quả nhiên có một ba ba tốt thật tuyệt a! Cái gì cũng chuẩn bị cho ngươi!

“Được rồi, đi xuống đi, chờ ngươi tấn cấp Tiên Thiên viên mãn —— Phản Hư Hợp Đạo. Vị trí chưởng giáo Thuần Dương cung này có thể giao cho ngươi.”

Bình thường mà nói, ở Trung Thổ đại thế giới, trừ phi là một ít thế lực sợi cỏ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nếu không nhân vật đỉnh phong như Võ Đạo Tông Sư, cơ bản đều ẩn cư phía sau màn. Thuần Dương cung là ví dụ đặc thù, nếu năm đó Ninh Thiên Cơ không dùng thân phận chưởng giáo chí tôn đánh ra uy danh, sợ rằng bây giờ Thuần Dương cung đã xuống dốc.

Những năm gần đây, vì chấn nhiếp đạo chích, một mặt cũng bởi vì không có người kế nhiệm phù hợp, cho nên Ninh Thiên Cơ vẫn không từ nhiệm vị trí chưởng giáo chí tôn.

Nhưng bây giờ xem ra, hắn đã có tâm tư lui về sau màn!