Chương 17: Đại công tử hồi phủ

Thành Thượng Kinh, phủ đệ Trần gia.

“Phu nhân! Tin tức tốt! Công tử trở về từ Thuần Dương cung!”

Trong thâm viện Trần gia, đại phu nhân Trần gia vừa dùng xong bữa sáng đã nhận được tin tức Trần Khuynh Địch đi tới thành Thượng Kinh.

Phải biết Trần gia là một trong tứ đại gia tộc của thành Thượng Kinh, trong nhà có vô số môn khách, dòng chính dòng thứ càng có vô số đệ tử trở thành quan viên của Đại Càn hoàng triều, nhân mạch trải rộng toàn bộ hoàng triều. Cũng xứng là thâm căn cố đế ở thành Thượng Kinh, Trần Khuynh Địch lại không tận lực giấu giếm, cho nên tin tức nhanh chóng truyền đến tai đại phu nhân.

“Con ta trở về? !” Đại phu nhân kinh ngạc nói, bỗng nhiên đứng lên, đầy vẻ kích động: “Quá tốt rồi! Trở về thật đúng lúc!”

Gần đây, cuộc sống của đại phu nhân tương đối không như ý. Mà truy cứu nguyên nhân, không gì ngoài tiểu nha đầu phiến tử bị mình chèn ép nhiều năm, không biết gần đây được kỳ ngộ gì, vậy mà thoáng chốc trở thành võ giả Hậu Thiên cảnh, hơn nữa còn có tu vi Tiểu Hữu Sở Thành.

Nếu chỉ vẻn vẹn như thế thì còn không đủ gây sợ, phiền toái chân chính là, tiểu nha đầu kia quật khởi hình như kích thích một ít lão nhân thần kinh trong tộc. Vì tranh quyền đoạt lợi với mình, vậy mà âm thầm ủng hộ nha đầu kia, áp chế ngược lại mình, làm mình vô cùng chật vật.

Hôm qua mình còn vụng trộm phái thích khách đi giết chết tiểu nha đầu kia, kết quả một đêm cũng chưa trở lại......

Chẳng qua bây giờ, rất nhiều phiền muộn trong lòng đều tan thành mây khói theo tin tức “Đại công tử hồi phủ”. Sau khi hưng phấn, đại phu nhân không quan tâm dáng điệu, cười lên ha hả trước mặt rất nhiều gia nô.

“Tốt! Tốt! Đám lão bất tử kia đều là cỏ đầu tường, năm đó không ít người xâm chiếm gia sản của nha đầu kia với ta, bây giờ lại đối phó ta, hừ! Chờ con ta trở về, phải thanh toán từng người...... Truyền mệnh lệnh của ta, treo đèn dán giấy đỏ trước cửa, bảo tất cả con em gia tộc ra ngoài, chuẩn bị nghênh đón đại công tử hồi phủ!”

“Vâng!”

Ầm!

Khi tin tức truyền ra, toàn bộ Trần gia lâm vào rung chuyển.

Trần gia Trần Khuynh Địch, có thể nói là một trong những đệ tử tranh khí nhất từ trước tới nay của gia tộc, chính là thủ tịch chân truyền của thánh địa võ đạo Thuần Dương cung! Đặt ở Đại Càn hoàng triều, đó chính là địa vị võ trạng nguyên. Trong Trần gia, sợ rằng chỉ có lão tổ tông và mấy thái thượng trưởng lão có thể sánh vai với thân phận này.

Không quá một lát, mấy trăm vị đệ tử dòng chính và dòng thứ của Trần gia đã tập trung trước cổng chính của Trần gia, kéo theo vô số tộc lão, tỳ nữ nha hoàn, gia nô sai vặt. Ngoại trừ đại phu nhân ra, không một ngoại lệ, đều tất cung tất kính cúi người xuống, nghênh đón “Đại công tử” giá lâm.

“Trần Khuynh Địch......”

Trong đám người, Trần Tiêm Tiêm cúi đầu, nội tâm sớm đã là một vùng kinh đào hải lãng. Nàng cũng từng nghe chuyện về vị biểu ca này, chỉ không ngờ hắn lại trở về khi mình thật vất vả quật khởi, sắp tham gia thi đồng sinh rồi trở nên nổi bật. Nàng lập tức ngửi thấy hương vị mưa gió sắp tới.

“Thời gian quá xảo hợp, chắc là tới nhằm vào ta......”

Tối hôm qua, một vị thích khách thần bí đến ám sát Trần Tiêm Tiêm, nhưng bị nàng dựa vào sự thông minh tài trí của bản thân phản sát, còn nhờ đó thu được cơ duyên không nhỏ, tu vi tiến thêm một bước. Mặc dù như thế, nàng vẫn có nghi hoặc, cảm thấy thích khách kia do đại phu nhân âm thầm phái đến......

“Đến rồi đến rồi!”

Đúng lúc này, một gia nô chỉ vào phố dài cách đó không xa, lớn tiếng nói.

Trần Tiêm Tiêm ngẩng đầu, chỉ thấy bên kia đường, một khí tức bàng bạc như biển gầm đột nhiên xuất hiện trong cảm ứng của tất cả mọi người. Dường như núi lửa bộc phát, Thiên Sơn tuyết lở, năng lượng kinh khủng ẩn chứa trong đó khiến người ta run sợ như húc nhật giữa trời.

Tất cả mọi người ở đây, bất kể là tộc lão hay rất nhiều con em gia tộc, dưới sự chấn động của lực lượng kia, tựa như dòng suối trong biển cả.

“Ầm!”

Trong nháy mắt này, ở chỗ sâu nhất trong đại viện Trần gia, ba khí tức rộng lớn bay lên, hiện ra ba màu xanh trắng đen. Luận cường độ còn phải vượt qua người tới, nhưng độ tinh khiết thì kém không ít, chẳng qua song phương cũng không có ác ý, cho nên chỉ tương hỗ tương ứng như lên tiếng chào, cuối cùng ba khí tức kia thoái lui trước.

“Là ba vị lão tổ!”

“Không hổ là đại công tử, vậy mà có thể làm lão tổ của gia tộc hiện thân.”

“Đó chính là võ giả Tiên Thiên đại viên mãn, Phản Hư Hợp Đạo a. Đại công tử thật sự bất phàm.”

“Nếu không thì trở thành thủ tịch chân truyền của Thuần Dương cung kiểu gì.....”

Chư vị đệ tử nghị luận ầm ĩ, chẳng qua sau khi bị đại phu nhân liếc nhìn, bèn lập tức ngậm miệng lại.

Mà giờ này phút này, khí thế bàng bạc nơi xa cũng dần dần tiêu tán, chỉ chốc lát sau một bóng hình đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Người tới mặc một bộ áo lông màu trắng, trên ống tay áo thêu một con cự long màu vàng, tóc dài đến eo được một chùm tơ vàng thắt lên, khuôn mặt tuấn lãng trông không quá mười sáu mười bảy tuổi. Giơ tay nhấc chân đều có vẻ khí định thần nhàn, dường như Thái Sơn sập trước mắt cũng không thể làm hắn động dung, trông cực kì tự nhiên.

“Tham kiến đại công tử!”

“Cung nghênh đại công tử hồi phủ!”

Mọi người cùng kêu lên, âm thanh vang vọng nửa thành Thượng Kinh. Không chỉ tam đại gia tộc, ngay cả trong hoàng cung rộng rãi của thành Thượng Kinh, cũng mơ hồ có mấy ánh mắt nhìn tới.

Mà Trần Khuynh Địch làm tiêu điểm, giờ này phút này thì ngu ngơ mà nhìn đại viện Trần gia nơi xa, sau đó lại nhìn bốn phía.

Chuyện ra sao a?

Chẳng phải mình về nhà một chuyến a? Sao hình như tất cả mọi người đều biết a?

Làm nhân vật chính vừa đại xuất danh tiếng, khiến vô số người ao ước, giờ phút này Trần Khuynh Địch hoàn toàn hồ đồ.

Lúc trước đi trên đường, không biết vì sao, đột nhiên một lực lượng chập chờn áp xuống người hắn. Sau khi hắn vô ý thức bộc phát khí thế của bản thân, đánh văng nó ra, đích đến cách mình không xa —— Trần gia lại tỏa ra ba khí thế mạnh hơn chính mình nhiều lắm, sau đó một tiếng chào cũng không có.....

Mà lúc mình lấy lại tinh thần đi tới cửa nhà, đã biến thành như vậy.

“? ? ?”

Tuy phô trương là một chuyện rất vui a, nhưng tuân theo nguyên tắc nhân vật phản diện càng phô trương, sau này chết càng thảm, Trần Khuynh Địch lại cảm thấy phô trương quá lớn có điềm xấu......

“Khuynh Địch, quá tốt rồi! Cuối cùng ngươi cũng trở về! Ta đã biết, con của ta nhất định có tiền đồ!”

Đại phu nhân vô cùng kích động đi lên phía trước, trực tiếp nắm chặt tay Trần Khuynh Địch, vành mắt đỏ bừng.

“Ôi.”

Thần sắc Trần Khuynh Địch không thay đổi, nhưng trong lòng lại có chút ngăn cách. Dù sao hắn không phải Trần Khuynh Địch chân chính, mà là một xuyên việt giả. Lại bởi vì phim tư liệu mới, trong lòng có thành kiến với vị mẫu thân nhân vật phản diện này, cho nên nhất thời không biết nói gì.

“..... Ừm.”

Trần Khuynh Địch cứng đờ gật gật đầu, phô trương quá lớn khiến hắn thấy không thích ứng.

“Trước hết cho mọi người hồi phủ đi.”

“Vâng!”

Chư vị con em gia tộc nhao nhao đáp, đồng thời cũng vô cùng kính nể vị đại công tử rất ít gặp mặt này, chỉ cảm thấy ngữ khí hắn bình bình đạm đạm, lại tính trước kỹ càng, không được nghi ngờ. Nhất thời không ai phản đối, kể cả đại phu nhân cũng chỉ giật giật đôi môi, không nói gì thêm.

Mà Trần Khuynh Địch bị mọi người vây quanh, lúc này vẫn còn đang suy tư một việc.

“Tiếp theo, mình nên làm gì?”