Ngồi trong phòng ngủ mà vị “Mẫu thân đại nhân” chuẩn bị cho mình, Trần Khuynh Địch hơi xúc động.
Trong ký ức của hắn, mình chưa trở về Trần gia trọn vẹn năm sáu năm. Nhưng dù vậy, phòng ngủ trước đây mình sử dụng vẫn không nhiễm trần thế, có thể thấy mỗi ngày vị “Mẫu thân đại nhân” của mình đều phái người tới chuyên môn quét dọn gian phòng này.
“............”
Nhẹ nhàng vuốt ve chăn nệm trên giường, phía trên còn ấm áp; bất kể vải vóc hay tính chất đều là số một; còn có bài trí của gian phòng và các loại thư tịch trên giá sách. Đều không có bất kỳ biến hóa gì với gian phòng trong trí nhớ, trong nháy mắt Trần Khuynh Địch có cảm giác bị xúc động.
Sau khi dùng bữa tối, đại phu nhân bèn chủ động đi tới phòng ngủ. Hai người ngồi ở hai bên bàn trà trong phòng, hai mẹ con trông tương đối hài hòa.
“Khuynh Địch, ngươi trở về thật tốt quá!”
Đại phu nhân kích động nói: “Ta đã biết con của ta nhất định có tiền đồ! Lần này, xem những lão gia hỏa trong tộc còn tranh quyền đoạt lợi với ta kiểu gì!”
“.........”
Trần Khuynh Địch khẽ nhíu mày, tranh quyền đoạt lợi? Đây chính là chuyện nhân vật phản diện mới có thể làm a.
“Đúng rồi, Khuynh Địch, ngươi còn nhớ biểu muội của ngươi không?”
Trần Khuynh Địch giật mình trong lòng, gật gật đầu: “Còn nhớ, làm sao vậy?”
Nói đến đây, thần sắc đại phu nhân lập tức trở nên khó coi: “Ngươi không biết rồi! Không biết xú nha đầu kia được kỳ ngộ gì, vậy mà tu vi phóng đại. Ngày hôm trước đã đột phá đến cảnh giới Tiểu Hữu Sở Thành, hơn nữa thực lực không tầm thường, đoạt được đệ nhất trong thi đấu đệ tử đồng bối của gia tộc, rất là chướng mắt!”
“Hơn nữa nghe nói nàng còn muốn đi tham gia thi đồng sinh ở thành Thượng Kinh. Đáng hận nhất chính là trong tộc còn có người dám ủng hộ xú nha đầu kia, rõ ràng muốn mượn chuyện này để nhằm vào nương thân! Còn có a.......”
“...........”
Trần Khuynh Địch không nói nhiều, chỉ lẳng lặng nghe đại phu nhân không ngừng phàn nàn chuyện không hài lòng trong khoảng thời gian này. Tuy kịch bản đều là một ít chuyện nhân vật phản diện mới có thể làm, nhưng không ngờ hắn không nổi nóng. Trái lại, hắn hết sức chăm chú nghe xong toàn bộ lời nói của đại phu nhân.
Ký ức trong đầu không giờ khắc nào không nhắc nhở hắn, mình chính là chỗ dựa cuối cùng của đại phu nhân.
Không giống những người khác, sở dĩ bây giờ đại phu nhân có quyền lợi to lớn ở Trần gia, suy cho cùng vẫn là vì Trần Khuynh Địch. Bởi vì hắn là thủ tịch chân truyền của Thuần Dương cung, cho nên đại phu nhân mới có thể mẫu bằng tử quý, mà trên thực tế phụ thân của Trần Khuynh Địch —— đại gia chủ Trần gia, cũng sớm đã bỏ mạng vì một bất trắc.
Cho nên với đại phu nhân mà nói, Trần Khuynh Địch chính là chỗ dựa của mình, là con của mình. Cho dù là nhân vật phản diện hay chính phái, tình cảm mẹ con này không có gì cải biến.
“....... Mẹ.”
Trần Khuynh Địch điều chỉnh hô hấp, thấp giọng nói.
“! ! !”
Hai mắt đại phu nhân trợn lên, giọng điệu phàn nàn im bặt, dường như không dám tin.
“Hài nhi, ngươi vừa..... Gọi ta là gì...... ? !”
“Mẹ.”
Lúc này Trần Khuynh Địch không lưỡng lự nữa. Trực tiếp nói ra.
“! ! !” Đại phu nhân che miệng, hai mắt lập tức mơ hồ. Từ nhỏ con của mình đã không giống người, rất có chủ kiến, từ khi tám tuổi thì không còn gọi một câu mẹ. Mình và hắn đứng chung một chỗ, không giống mẫu thân và nhi tử, trái lại giống một đôi người lạ hơn.
Nhưng bây giờ, hài nhi của mình, hài nhi rời nhà năm năm, không ngờ sau khi về nhà thì chủ động gọi mình là “Mẹ”!
Đại phu nhân vốn đã sắp quen với phương thức mẹ con ở chung này, ai ngờ hài nhi lại cho mình một kinh hỉ lớn như thế!
“Tốt, tốt! Hài nhi của ta.....”
“Mẹ, liên quan đến biểu muội của ta, vị Trần Tiêm Tiêm kia......”
“Đúng! Không sai!” Đại phu nhân thoáng chốc phản ứng lại, hung ác nói: “Xú nha đầu kia thiên phú kinh người, ta chèn ép nàng nhiều năm, vậy mà nàng vẫn có thành tựu như thế. Mặc dù bây giờ còn chưa đủ để lo lắng, nhưng nếu cho nàng trưởng thành, sợ rằng tương lai sẽ uy hiếp đến địa vị của ngươi..... Loại chuyện này! Nương thân tuyệt không cho phép nó xảy ra!”
“..........”
Trần Khuynh Địch cười khổ một tiếng, thảo nào đại phu nhân nhắm vào vị biểu muội của mình như thế.
“Yên tâm đi, mẹ.”
Trần Khuynh Địch hít sâu một hơi, lấy ra biểu cảm tự tin vẫn luôn luyện tập trên đường về nhà. Hơi nhếch khóe miệng, ánh mắt bễ nghễ, thậm chí còn khẽ thúc giục nội công, khiến mình trông rất có khí thế.
“Hài nhi không cần dựa vào chèn ép người khác để mạnh lên. Cường giả chân chính suy nghĩ, vĩnh viễn không phải chèn ép đối thủ thế nào, mà là làm sao để mình mạnh lên!”
“Cho nên, sau này mẹ không cần nhằm vào Trần Tiêm Tiêm nữa, ngày mai ta sẽ nói chuyện với nàng.”
“Nhưng..... !”
“Yên tâm đi, mẹ.”
Trần Khuynh Địch nhẹ giọng nói: “Tin tưởng hài nhi.”
Bốn chữ đơn giản, lại như có ma lực, làm đại phu nhân vốn lo lắng không thôi bình tĩnh lại.
“...... Tốt, ta tin tưởng hài nhi của ta. Khuynh Địch, ngươi chính là kiêu ngạo của vi nương!”
.........
Sau khi đại phu nhân rời đi, Trần Khuynh Địch lẳng lặng ngồi dựa vào cửa sổ, thần sắc hơi ngu ngơ.
Hắn không phải Trần Khuynh Địch chân chính, chuyện này rất rõ ràng. Nhưng vì sao đây, tình cảm trong lòng này.
“...... Đúng, nên chọn thời gian hảo hảo tâm sự với vị biểu muội kia.”
Thông qua trò chuyện với đại phu nhân, Trần Khuynh Địch đã hiểu. Không giống Dương Xung của Dương gia, con đường nhân vật chính của Trần Tiêm Tiêm đã bắt đầu. Hơn nữa, bởi vì liên quan đến đại phu nhân, tương lai của mình và nàng đã có thiên ti vạn lũ quan hệ, thậm chí mình đã trở thành đá đặt chân để nàng vượt qua đỉnh phong......
“Tránh không thoát.”
Trong kịch bản của Dương Xung, mình còn chưa từng gặp mặt nàng, mình chỉ cần trốn tránh, tin tưởng tỉ lệ không bị cuốn vào khá cao. Nhưng trong kịch bản của Trần Tiêm Tiêm, đã là tránh không thoát.
Thậm chí mình đã không thể tránh.
Bởi vì nếu hắn buông tay mặc kệ, không thể nghi ngờ, đại phu nhân sẽ trở thành hòn đá đặt chân thứ nhất trên con đường của nhân vật chính, triệt để ngộ nhập đường rẽ. Cuối cùng, khẳng định sẽ ngã trên đường quật khởi của Trần Tiêm Tiêm.
“......... Phù “
Mà kết cục này, tuyệt đối không phải chuyện Trần Khuynh Địch bây giờ có thể chấp nhận.
“Trốn là vô dụng, chỉ có thể đối mặt.”
Vừa vặn, nhiệm vụ hệ thống cũng yêu cầu hắn chọc giận Trần Tiêm Tiêm, đây cũng là một cơ hội đi.
Lần này, Trần Khuynh Địch không cố gắng tránh né nhiệm vụ hệ thống nữa, mà dự định hoàn toàn làm theo.
“Ta cũng không tin, ta sẽ thật sự trở thành một khối đá đặt chân!”
Suy nghĩ cẩn thận mà nói, ta cũng là nhân vật chính thiên mệnh, có hệ thống bàng thân được không! Ai có thể kém ai!
Trần Khuynh Địch nổi nóng nói, khí thế khủng bố của Luyện Khí Hóa Thần cảnh chảy xuôi ra. Vào thời khắc này, Thuần Dương thần quang giữa mi tâm ngưng tụ tới cực hạn, dường như đột phá gông xiềng tâm linh nào đó, ngay cả tu vi luôn không có động tĩnh cũng hơi biến hóa, mơ hồ lộ ra khí tức cao hơn một tầng.