“ Đã biết lợi hại của ta chưa, hãy lạc lối trong hàng triệu không gian giam cầm của ta cho đến mãn đời đi”
Hàng triệu năm qua, rất nhiều Thượng Vị Thần đã ngộ hại bởi tuyệt chiêu này của Kukulken nên hắn rất tự tin.
“ Rắc … Ầm …”
Kukulken chưa được thoải mái bao lâu thì hàng triệu không gian giam cầm của hắn bắt đầu vỡ nát. Từ sâu trong tầng tầng không gian, Trần Lâm nhảy vọt ra.
“ Hắn vậy mà cũng nắm giữ không gian pháp tắc”
Kukulken là Hư Không thần, am hiểu Không gian pháp tắc và lực lượng pháp tắc, từ trước đến giờ hắn chưa gặp ai có thể phá vỡ tuyệt chiêu không gian chôn vùi này của hắn, nhưng hôm nay hắn đã gặp phải Trần Lâm.
Kukulken sắc mặt dữ tợn, gầm nhẹ một tiếng, hắn vung lên cánh thép như một thanh kiếm, kiếm quang xẹt ra một đường vòng cung hướng phía Trần Lâm.
“ Keng”
Trần Lâm vậy mà dùng tay đỡ lấy đòn công kích của Kukulken.
Từ chỗ trung tâm giao kích, chấn động đáng sợ sinh ra lan truyền bốn phương tám hướng, đạo đạo không gian khe hở hướng bốn phía lan rộng, Kukulken cả người bị phản chấn văng ra, thoáng một cái thân hình đã thấy đứng sững lại, có chút khiếp sợ nhìn Trần Lâm.
Trần Lâm cả người hóa thành một đạo lưu quang, bắn nhanh về hướng Kukulken đang ở ngoài hàng ngàn triệu kilomet. Đối với cường giả cấp bậc Thần Vương mà nói, vài ngàn triệu kilomet khoảng cách, trong quá trình kịch chiến kiểu này, chỉ trong tích tắc mà thôi.
“ Keng … Keng …”
Khu vực chung quanh lần lượt bị chấn vỡ. Mỗi một lần giao kích Kukulken đều bị lực phản chấn đến bay cả người ra xa. Tựa hồ Kukulken đang ở thế hạ phong. Nhưng rõ ràng mỗi một lần, Kukulken đều chặn lại được hết.
“ Muốn giết ta … không dễ dàng như vậy đâu” Kukulken nghiêm túc nói.
“ Thật vậy sao ?” Trần Lâm thì thầm. Từ mới vừa rồi đến bây giờ. Trần Lâm chỉ để lộ ra một phần nhỏ thực lực mà thôi. Nếu hắn đánh toàn lực, chỉ một đòn thôi cũng đủ giết chết Kukulken.
Sau khi hai người lại một lần nữa giao kích, nắm đấm của Trần Lâm vẫn giống như trước, lại xé rách không gian, hướng Kukulken đấm tới.
Theo thói quen Kukulken lại ngăn cản Trần Lâm một quyền này, trong nháy mắt ngay khi hai người đến gần, Trần Lâm cực mạnh thực lực, bộc phát.
“ Oành”
Một lực lượng không thể đỡ hướng thân thể Kukulken đánh tới, Kukulken sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.
Thân thể Kukulken và mọi thứ xung quanh hắn hoàn toàn hóa thành hư vô, ngay cả thần cách của Kukulken cũng bị đánh nát, Hư Không thần Kukulken ngã xuống.
Trần Lâm phủi phủi bụi bặm trên quần áo của hắn, nhìn phía xa xăm mỉm cười nói.
“ Rất tốt, chuột nhắt Voldemort rốt cuộc cũng chường mặt ra”
Vài phút trước, ngay khi Trần Lâm và Kukulken biến mất.
Một thân ảnh mặc áo chùm đen, lơ lửng hướng phía rạp cưới nhà Trần Lâm phiêu phù bay đến, quấn quanh người hắn là một con rắn khá to lớn, theo sau hắn có vài tên Tử Thần Thực Tử, người sói, người khổng lồ, cùng với quỷ hút máu và các loại hắc ám sinh vật, số lượng không nhiều.
Đám người Harry ở phía dưới ngay lập tức nhận ra thân ảnh đó, bởi vì đó chính là Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy.
“ Á … là hắn …”
“ Hắn đã quay trở lại”
“ Chúng ta phải làm sao đây ?”
“ Ngài Trần Lâm đang chiến đấu với thần rắn … ai có thể bảo vệ cho chúng ta ?”
“ A … bọn chúng đến gần rồi”
Những thanh âm sợ hãi vang lên.
“ Mọi người yên tâm, rạp cưới này đã được ngài Bộ Trưởng phủ kết giới, ở yên trong đây hẳn sẽ không sao”
Percy đứng ra lớn tiếng nói nhưng cũng không đủ làm cho tất cả an tâm khi mà đội quân của Voldemort đang nhìn chằm chằm.
“ Harry Potter … ra đây, ra đây đấu với ta một trận”
Một thanh âm cao vút, lãnh khốc vang vọng ở tất cả mọi người trong đầu.
Harry đang đứng cùng với nhóm Ginny, Ron và Hermione ở một góc, nghe thấy thanh âm này, bỗng nhiên vô số ký ức lùa về trong đầu nó.
Nó đã nhớ ra, hai ngày trước giáo sư Trần Lâm có gọi nó đến nói chuyện ở phòng làm việc của thầy, thầy cho nó xem cái mặt dây chuyền Slytherin và cái cúp của Helga Hufflepuff, hai Trường Sinh Linh giá mà thầy tìm được, sau đó thầy Trần Lâm đã tiêu hủy hai Trường Sinh Linh giá này bằng lệ hỏa, đến cuối cùng thầy cho nó xem ký ức của một người ở cái tưởng ký trong phòng thầy. Người đó chính là giáo sư Snape.
Đôi mắt Harry bỗng mở trừng trừng, gương mặt phút chốc trắng bệch.
Nó đã nhớ ra tất cả, những cuộc đối thoại của giáo sư Snape và cụ Dumbledore từ trước tới giờ, vụ giao dịch giữa hai người, người mà nó ghét cay ghét đắng lại chính là người luôn bảo vệ cho nó, bảo vệ cho mạng sống của nó.
Harry hiểu rốt cuộc nó có nhiệm vụ chính là không sống nữa, nó là cái Trường Sinh Linh Giá cuối cùng. Công việc của nó là bình tĩnh đi tới vòng tay chào đón của Tử thần.
Nó cảm thấy tim nó đập dữ dội trong lồng ngực. Kỳ lạ thay, trong nỗi sợ chết, trái tim lại bơm máu cần mẫn hơn, kiên quyết giữ cho nó sống. Nhưng rồi trái tim sẽ phải ngừng lại, sớm thôi.
Nó vẫn đinh ninh rằng cụ Dumbledore muốn nó sống sót. Giờ đây nó hiểu mạng sống của nó luôn luôn được định bằng thời gian cần có để tiêu diệt những Trường Sinh Linh Giá, giáo sư Trần Lâm chắc cũng đã biết điều đó nên không nói cho nó biết từ sớm. Cũng chính vì vậy nên thầy đã phong ấn ký ức này cho đến khi thời gian đến.
Ngay cả người hùng mạnh như giáo sư Trần Lâm mà còn không thể cứu nổi cái Trường Sinh Linh giá là nó đây thì nó chỉ còn nước đi tới vòng tay chào đón của Tử thần.
Con rắn Nagini vẫn còn sống. Một Trường Sinh Linh Giá vẫn còn để ràng buộc Voldemort với cõi đời, ngay cả sau khi nó đã bị giết. Thì đúng, điều này sẽ khiến công việc dễ dàng hơn cho giáo sư Trần Lâm hay một ai đó. Dĩ nhiên, Ron và Hermione sẽ biết phải làm gì … Ắt hẳn đó là lý do cụ Dumbledore muốn nó tâm tình với hai đứa bạn … để nếu nó hoàn tất định mệnh chân chính của nó hơi sớm một tí, thì tụi nó có thể tiếp tục …
Harry mỉm cười cay đắng.
Ginny nhìn thấy biểu hiện lạ của Harry thì lo lắng nói. “ Harry, anh không sao chứ ?”
“ Bồ đừng lo, chúng ta ở trong đây … đội quân của hắn không vào được đâu … khi thầy Trần Lâm quay lại thì … hắn sẽ phải bỏ chạy” Hermione nói xen vào, giọng cô bé hơi run rẩy.
“ Hermione nói đúng đó Harry à, tụi mình sẽ bên cạnh bồ” Ron tiếp lời.
“ Giết con rắn” Harry nói.
“ Cái gì, bồ nói gì, Harry ?”
“ Hai cậu phải giết con rắn đó của hắn” Harry lặp lại.
“ Được thôi Harry, bồ không sao chứ ?” Hermione và Ron lo lắng nói.
Harry cười nói. “Mình không sao ? Mình muốn ở một mình”
Harry nói xong thì lầm lũi đi về phía đám đông mọi người đang bàn tán xôn xao, đi đến một chỗ khá vắng người, nó lấy từ trong túi ra cái áo tàng hình và khoác vào.
Lặng lẽ ngắm Ron, Hermione và Ginny dưới tấm áo khoác tàng hình, lòng Harry như thắt lại, nó muốn được mấy đứa bạn chặn nó lại nhưng đôi chân nó cứ bước đi.
Nó không kìm chế được cơn run của chính nó nữa. Mỗi giây nó thở, mùi cây cỏ, làn không khí mát lạnh vuốt ve gương mặt nó, sao mà quý giá. Càng nghĩ nó càng không thể nào đi nổi nữa, nó vừa biết rằng nó phải đi. Trò chơi dài đã kết thúc, trái banh Snitch đã được bắt, đã đến lúc phải rời không trung.