Nhớ đến trái banh Snitch, Harry mày mò tìm một lúc trong cái túi bùa đeo quanh cổ rồi nó moi được trái banh ra.
Nó ấn trái banh bằng kim loại vàng vào giữa hai môi và thì thầm: “Tôi sắp chết.”
Rồi vỏ kim loại bể ra.
Một viên đá đen có những vết nứt ngoằn ngoèo ăn sâu vào bên trong lõi nằm giữa hai nửa của trái banh Snitch.
Nó nhắm mắt lại và xoay viên đá trong lòng bàn tay ba lần.
Nó nghe những chuyển động nhẹ nhàng xung quanh nó cho biết có những hình hài mong manh đang nhón chân trên mặt đất. Nó mở mắt ra và nhìn quanh.
Họ không hẳn giống ma mà cũng không thực có da thịt, nó có thể nhận xét vậy. Họ gần giống như gã Riddle thoát ra từ cuốn nhật ký cách đây đã lâu lắm.
Họ đi về phía nó. Và trên mỗi gương mặt đều có cùng một nụ cười yêu thương.
Ba James đeo kính, có chiều cao y chang Harry. Tóc ba vẫn dợn sóng bù xù.
Chú Sirius cao và đẹp trai, và trẻ hơn rất nhiều. Chú bước đi nhún nhẩy với vẻ quyến rũ thanh thoát.
Nụ cười của má Lily tươi hơn hết thảy. Má vén mái tóc đen dài ra sau lưng khi đến gần Harry. Ánh mắt dịu dàng khi nhìn nó.
“ Con rất can đảm đó Harry”
Được sự hộ tống của những người thân, Harry như thấy được tiếp thêm sức mạnh, nó từ từ đi đến cánh cổng rạp cưới rồi bước ra khỏi cổng, nơi có cái kết giới đang che chở cho mọi người.
Ở bên ngoài, Voldemort và đám thuộc hạ vẫn không ngừng tấn công vào kết giới nhưng dường như không hiệu quả cho lắm.
“ Chết tiệt … Harry Potter, mau ra đây …” Voldemort gầm rú.
“ Harry Potter … mày là thằng oắt hèn nhát như thằng cha của mày”
“ Ba James không hèn nhát”
Harry cố nói thật to, với tất cả sức lực mà nó có lúc này. Nó không muốn giọng nó nghe có vẻ sợ hãi. Viên đá tuột khỏi mấy ngón tay tê cứng của nó và qua khóe mắt nó thấy ba má nó, chú Sirius biến mất khi nó bước tới. Nó buông ra cái áo khoác tàng hình.
Voldemort đứng sững sờ, nhưng hai con mắt đỏ của hắn đã thấy Harry, và hắn trừng trừng nhìn Harry tiến về phía hắn.
Những tên khổng lồ rống lên khi bọn Tử Thần Thực Tử cùng đứng bật dậy, và nhiều tiếng kêu la, tiếng thở hổn hển, thậm chí cả tiếng cười vang.
“ Harry … không … đừng Harry”
“ Trời ơi … Harry … không”
“ Harry … Harry ơi … không”
Harry có thể nghe được những tiếng la thất thanh từ phía trong rạp cưới, tiếng của Hermione, Ron và của Ginny, bác Hagrid, những người bạn của nó đang than khóc.
Voldemort cùng Harry vẫn còn nhìn nhau, giờ đây Voldemort hơi ngoẹo đầu xuống một bên, suy ngẫm về chàng trai đứng trước mặt hắn, và một nụ cười ảm đạm kỳ quái làm cong cái miệng không môi của hắn.
“Harry Potter … đứa bé sống sót” hắn nói với một giọng điệu mỉa mai, lạnh lẽo.
Voldemort giơ cây đũa phép lên chỉ thẳng Harry. Đầu hắn vẫn còn ngoẹo sang một bên với điệu bộ khá ngạc nhiên.
“ Avada Kedavra”
Tia sáng xanh lè đánh trúng giữa ngực Harry rồi Harry té ngã ra đất với đôi mắt nhắm nghiền, vẻ mặt thanh thản đến lạ.
Một khoảng không tĩnh lặng dường như là vô tận.
“ Harry, trò không sao chứ ?”
Harry nhận ra thanh âm quen thuộc này, là của thầy Trần Lâm, thầy cũng hỏi nó y như vậy khi cứu nó mấy lần trước. Nó mở mắt ra.
Harry nhìn quanh một lượt thì thấy đội quân của Voldemort đã bị bắt giữ, chỉ còn một mình Voldemort đang bị cố định tại chỗ, ngay cả con rắn Nagini cũng chung số phận. Đám bạn của nó là Hermione và Ron cũng đã chạy tới.
“ Mình vẫn còn sống ?”
Harry không tin vào mắt mình, thì thầm nói.
“ Trò đương nhiên là còn sống, mà còn sống rất tốt nữa, phần linh hồn Voldemort chèn chéo trong linh hồn của trò đã tan biến sau đòn tử chú vừa rồi”
Trần Lâm vỗ vai Harry cười nói.
“ Thật vậy sao thầy ? Vậy em không còn là một Trường Sinh Linh giá nữa phải không ?” Harry kích động nói.
Trần Lâm gật đầu nói.
“ Đương nhiên rồi, thôi, các bạn của em đang chờ kia kìa”
Đám bạn của Harry lúc này đã ùa tới bao quanh lấy nó.
“ Harry, tại sao con lại dại dột như vậy ?”
Thân hình to lớn của bác Hagrid tiến đến, kéo Harry đứng dậy, bác vừa nói mà chậm nước mắt trên mặt bằng một cái khăn to tướng.
“ Harry à, bồ làm cho tụi mình sợ hết hồn, bồ xem, Ginny đã khóc ướt cả mặt mày” Hermione đánh nhẹ vào vai Harry ra vẻ trách cứ.
“ Anh Harry, anh không sao thật chứ ?” Ginny xoa mặt của Harry bằng hay tay với đôi mắt đỏ hoe vì khóc.
“ Anh không sao đâu mà Ginny, anh xin lỗi đã làm cho em phải khóc” Harry gật đầu nói.
Ron ra vẻ tức giận nói xen vào, “ Từ nay cậu mà còn làm mấy chuyện ngu ngốc khiến Ginny đau lòng nữa thì biết tay tôi”
“ Mình biết rồi” Harry nhìn Ron cười nói.
Trần Lâm vỗ tay tập trung chú ý của mọi người sau đó nói.
“ Thôi được rồi, giờ đến chuyện giải quyết tên Voldemort này”
Mọi người trên sân hít sâu một hơi sau đó nhìn về phía Voldemort đang bị cố định tại chỗ.
“ Đầu tiên là Trường Sinh Linh Giá cuối cùng của Voldemort, rắn Nagini … Harry con lên đi”
Trần Lâm vừa nói vừa biến ra từ không trung thanh kiếm Gryffindor nạm vàng cẩn ngọc.
Harry ưỡn ngực tiến đến nhận lấy thanh kiếm từ tay Trần Lâm, nó lúc này đã không hề sợ hãi tử vong.
Với một đường chém ngọt xớt, đầu con rắn Nagini đã bị Harry chém bay. Trường Sinh Linh Giá cuối cùng chính thức bị xóa sổ.
“ Rất tốt, Harry, ta thấy con đã trưởng thành không ít”
Trần Lâm mỉm cười nhìn Harry nói.
Harry gật đầu không nói gì, sau đó lùi lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Voldemort với không chút sợ sệt.
“ Voldemort, ngươi đã làm vô số chuyện ác, thay mặt cho toàn thể giới phù thủy ta tuyên bố ngươi bị tử hình … ngươi có gì để nói không ?”
Trần Lâm lớn tiếng nói sau đó giải khai thần chú cấm nói trên người Voldemort.
Voldemort ánh mắt đỏ ké mở trừng trừng, gầm lên giận dữ.
“ Thua dưới tay Trần Lâm ngươi, kẻ có thể đối phó với thần Kukulken vĩ đại, ta Voldemort không có gì để nói”
“ Nhưng ta không cam tâm … ta không cam tâm …”
“ Harry Potter, tên oắt con hèn nhát luôn đứng sau lưng của người khác … mày có dám đấu tay đôi với tao không ? … Một chọi một”
“ Harry, đừng nghe hắn nói” Hermione chạy đến, cầm lấy tay Harry, cô nàng sợ Harry sẽ bồng bột mà nhận lời.
Ron cũng nhào đến. “Harry, bồ đừng có khùng à”
Harry choàng hay cánh tay lên vai hai đứa bạn thân, mỉm cười tự tin nói.
“ Hai bồ yên tâm, mọi chuyện đã được giáo sư Trần Lâm sắp xếp cả, mình sẽ thắng”
“ Ý bồ là … sao Harry ?” Hermione ngập ngừng nói, cô nàng vẫn chưa hiểu.
“ Rồi hai bồ sẽ biết, quan sát mình”
Harry mỉm cười sau đó rời khỏi hai đứa bạn, mạnh dạn tiến về phía Voldemort.
“ Tom Riddle, ta chấp nhận lời thách đấu của ngươi”
“ Tôi không muốn ai khác tìm cách giúp” Harry nói lớn, và trong sự im lặng hoàn toàn giọng nói của nó vang lên như tiếng kèn hiệu.
“ Phải như thế này. Phải là tôi.”
Voldemort rít lên.
“ Mày chắc chứ Harry ? Hôm nay không có ai làm lá chắn che chở mày đâu”
“ Không ai cả … không còn Trường Sinh Linh Giá nào nữa. Chỉ còn tôi và ông, người này không thể sống khi kẻ kia tồn tại, và một trong hai người chúng ta sắp ra đi vĩnh viễn” Harry đáp một cách chắc nịch.
Trần Lâm ra hiệu cho đám đông dần dần mở rộng ra, chừa khoảng trống rộng lớn cho hai người Harry, một kết giới bao lấy cả hai cho một trận đấu sinh tồn.
“ Mày tưởng mày biết nhiều pháp thuật hơn ta sao Harry ? Hay mày có đũa phép mạnh hơn cây đũa phép cơm nguội trên tay tao” Voldemort cười ngạo mạn, cả hai người đang vờn nhau theo vòng tròn, chăm chăm vào nhau.
Harry nói ngắn gọn.
“ Không cần nhiều, nhưng cũng đủ để hạ gục ông”
Cùng một lúc, cả hai bắt đầu tung ra một đòn bùa chú mạnh nhất.
“Avada Kedavra”
“Expelliarmus – Giải giới”
“ Bùm”
Một tiếng nổ vang rền như tiếng đại bác khi hai dòng bùa chú đỏ và xanh chạm nhau, ánh lửa vàng chóe bùng lên giữa hai người, ở ngay chóc cái tâm vòng tròn mà hai người đã bước vờn nhau.
Harry thấy cây đũa phép cơm nguội bay lên cao, xoay tít trên không vài vòng rồi bay về hướng nó, về phía chủ nhân chân chính của nó.
Harry giơ tay ra, nắm gọn cây đũa phép cơm nguội trong lòng bàn tay.
Voldemort thì bật ngã ra sau, hắn đã lãnh trọn một đòn tử chú phản phệ của chính hắn, lúc này đã thật sự chết đi.
Xung quanh Harry, những tiếng la hét và tiếng hò reo cùng tiếng gào rống của những người đứng xem bắt đầu phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
Harry mỉm cười nhìn Trần Lâm, nó thấy thầy Trần Lâm cũng cười và nháy mắt với nó.
Thầy Trần Lâm đã cho nó cây đũa phép cơm nguội vào hôm đó, một trong ba bảo bối quyền năng nhất của Tử Thần mà giờ này đây nó đã tập hợp đủ. Đây cũng là bí mật giữa nó và thầy cho đến tận cuối đời.