“ Tiểu Lâm” Điền Linh Nhi mặt mày tái nhợt yếu ớt hô.
“ Tỷ không sao chứ” Trần Lâm cười nói.
“ Tiểu Lâm, con đã trở về” Tô Như vừa hô vừa tiến lên kéo Điền Linh Nhi về phía mình, thái độ rất vui mừng.
“ Ngươi là Tiểu Lâm” Lâm Kinh Vũ ánh mắt đỏ lên, kích động hô.
“ Ừ, ngươi đã lớn như vậy rồi” Trần Lâm gật đầu nói.
“ Ngươi cũng lớn rổi, gặp lại ngươi ta vui quá” Lâm Kinh Vũ nhào lại ôm chầm lấy Trần Lâm.
Trần Lâm rất cảm động nói: “ ta cũng rất nhớ ngươi, Kinh Vũ. Ngươi gặp Tiểu Phàm chưa”.
Trương Tiểu Phàm không biết từ đâu đi đến nói: “ Thất sư huynh, ngươi đã trở về”.
“ Ừ, tiểu Phàm, ba chúng ta lại trùng phùng rồi” Trần Lâm nói xong, cả ba đứa đã ôm chầm lấy nhau. Trần Lâm cho dù biết ký ức hắn tạo cho hai đứa là giả nhưng cũng rất cảm động, bởi vì tình cảm chân thật phát sinh từ trái tim có thể lay động mọi thứ.
Ba đứa hàn huyên hồi lâu thì tới chuyện chính. Trần Lâm đi đến bái kiến Điền Bất Dịch và Tô Như: “ Thưa sư phụ và sư mẫu, đệ tử đã trở về”
“ Về rồi thì tốt, ta tưởng ngươi đi đến quên đường về luôn rồi chứ” Điền Bất Dịch trong lòng vui vẻ nhưng vẫn cố nói cứng.
“ Ông này, tiểu Lâm về là tốt rồi, không phải ông thường hỏi thăm tin tức của nó sau” Tô Như cười cười nói.
“ Vị thiếu niên khí chất bất phàm này chắc là thiên tài nghìn năm có một của Thanh Vân môn, đại danh đỉnh đỉnh Trần Lâm phải không ?” Tề Hạo ở gần đó cũng bước đến chào hỏi Trần Lâm.
“ Tiểu đệ chính là Trần Lâm, đại danh đỉnh đỉnh thật không dám nhận” Trần Lâm lễ độ nói.
“ Đệ không biết là sự tích của đệ Thanh Vân môn ai mà không biết, chỉ tu luyện trong vòng một năm đã đạt đến Ngọc Thanh Cảnh tầng sáu, đệ được mệnh danh là thiên tài nghìn năm có một ở Thanh Vân môn chúng ta đó” Tề Hạo cười nói.
“ Cám ơn Tề huynh quá khen” Trần Lâm cũng chắp tay đáp lễ.
“ Ta cũng muốn nhiều lần sang bái phỏng nhưng nghe đệ đã ra ngoài lịch luyện, lần này đệ về chắc thành quả không ít ha”
“ Đúng vậy, trong lúc lịch luyện đệ đã tìm được tuyệt thế thần binh là thanh kiếm này đây” Trần Lâm lấy thanh kiếm hắn đang đeo sau lưng ra cho mọi người xem.
Thanh kiếm có vỏ màu xanh giống như mây trời, xung quanh thanh kiếm tỏa ra một nguồn năng lượng ấm áp làm cho mọi người cảm thấy rất thoải mái. Khi Trần Lâm rút thanh kiếm ra khỏi vỏ thì thanh kiếm phát ra ánh sáng chói lòa, mọi người có cảm giác giống như đang nhìn thẳng vào mặt trời ban trưa vậy. Thanh kiếm chiếu sáng khắp căn phòng, mọi ngóc ngách đều bị soi rõ.
“ Quả thật là tuyệt thế thần binh” Tề Hạo cảm khái nói.
“ Tiểu Lâm, thanh thần binh này con tìm thấy ở đâu vậy, ta thấy cấp độ của nó không thua gì Thiên Gia đâu” Điền Bất Dịch vui mừng hỏi.
“ Con tìm thấy nó trong một hang động ở Nam Cương. Vì nó có thể hấp thu năng lượng từ mặt trời nên con đặt tên cho nó là Thái Dương thần kiếm.” Trần Lâm bịa chuyện nói.
“ Thái Dương thần kiếm, tên nghe rất hay” Tô Như khen
“ Tiểu Lâm, cho tỷ xem một chút” Điền Linh Nhi vui vẻ chạy đến cười nói với Trần Lâm.
Trần Lâm cũng cười với Điền Linh Nhi và đưa kiếm cho nàng cầm.
“ Điền Sư Thúc, tiểu điệt thấy lần Thất Mạch Hội Võ này Trần Lâm sư đệ chắc sẽ đạt quán quân đó” Tề Hạo nói.
Điền Bất Dịch nghe Tề Hạo nói vậy thấy rất vừa lòng nên cười khoan khoái.
“ Con đừng quá khiêm tốn, Hàn Băng tiên kiếm của con cũng rất lợi hại, tiểu Lâm dù sao tu luyện thời gian còn ngắn” Tô Như khéo léo nói.
“ Đâu có, Tiểu Lâm sư đệ tuổi trẻ tài cao, nếu có cơ hội con rất muốn đươc trao đổi với đệ ấy”
Mọi người trò chuyện hồi lâu thì Tề Hạo cùng Lâm Kinh Vũ xin phép ra về.
“ Lần Thất Mạch Hội Võ này nếu gặp phải tên tiểu tử Tề Hạo này thì cứ đánh thẳng tay cho ta, dám qua Đại Trúc Phong ta thị uy, tưởng chúng ta không có nhân tài à” Điền Bất Dịch vỗ vai Trần Lâm nói.
“ Ông này đã là trưởng bối của người khác mà tính tình cứ như vậy” Tô Như cười trách chồng.
“ Vâng, đệ tử sẽ làm hết sức” Trần Lâm cũng cười nói.
“ Con nói thật cho ta biết hai năm nay con đã tu luyện đến trình độ nào rồi” Tô Như hướng Trần Lâm cười mỉm.
“ Đúng vậy lão thất, đến ta bây giờ cũng nhìn không ra sâu cạn của con nữa” Điền Bất Dịch nói theo.
“ Sư phụ và sư mẫu xem nhé” Trần Lâm vừa nói vừa bắt kiếm quyết, một hình âm dương thái cực đồ to lớn xuất hiện và quay tròn trước mặt hắn, tốc độ vô cùng khủng bố, xung quanh thái cực đồ xuất hiện những tia điện màu xanh trong rất đẹp mắt.
“ Thượng Thanh cảnh đỉnh phong!” Điền Bất Dịch kích đông hô lớn. Tô Như đứng kế bên cũng âm thầm hít một ngụm khí lạnh, Điền Linh Nhi vả các đệ tử ngây ra như phỗng trước cảnh tượng không thể tin được.
“ Sư Phụ, Sư mẫu, hai người làm sao vậy” Trần Lâm thấy mọi người đờ ra thì lo lắng hỏi.
“ Quá yêu nghiệt rổi, bây giờ nếu ai nói con là thần tiên hạ phàm ta cũng dám tin lắm” Tô Như cười mũm mỉm.
“ Sư mẫu nói đùa” Trần Lâm cười nói, trong lòng hắn nghĩ lời sư mẫu nói cũng không sai.
“ Cấp độ của con đã ngang ta rồi đó lão thất, có muốn luận bàn thử một chút không ?” Điền Bất Dịch cười híp mắt nói.
“ Đệ tử không dám” Trần Lâm phất phất tay.
“ Không dám cái gì mả không dám, tiếp chiêu” Điền Bất Dịch điều khiển Xích Diễm hướng Trần Lâm đánh tới. Trần Lâm thấy vậy phi thân bay ra ngoài điện, Xích Diễm kiếm lửa cháy rừng rực như con rồng lửa theo sát phía sau. Trần Lâm lập tức tâm niệm, Thái Dương kiếm sáng rực nhanh như tia chớp bay ra khỏi vỏ chặn đường Xích Diễm.
“ Đùng” hai thanh tiên kiếm va chạm nhau tạo ra một xung lực làm cây cối xung quanh nằm rạp xuống. Xích Diễm kiếm thế đến rất mạnh nhưng không thể đánh bật được Thái Dương kiếm, Điền Bất Dịch thấy vậy nhíu mày, lập tức gia tăng thêm pháp lực làm cho Xích Diễm càng cháy dữ dội hơn. Hai thanh tiên kiếm một thanh cháy rực, một thanh sáng chói liên tục va chạm nhau trên không trung, mỗi lần va chạm là một lần bạo phát xung lực dữ dội.
Điền Bất Dịch dù gia tăng pháp lực cũng thấy không thể đánh bật được Thái Dương kiếm thì rất tức khí, Xích Diễm được lão điều động quay về. Tay cầm Xích Diễm kiếm, toàn thân Điền Bất Dịch bùng cháy lên liệt diễm, mười mấy con rồng lửa từ thanh kiếm bay ra đánh thẳng vào Trần Lâm lúc này cũng đã thu kiếm về. Trần Lâm quơ kiếm, từng đợt hồng quang bay ra chém vào mười mấy con hỏa long đang lao đến, chỉ trong phút chốc những con hỏa long đều tan biến.
Điền Bất Dịch thấy vậy thì hú lên một tiếng, thân kiếm hợp nhất nhanh như tia chớp đánh về Trần Lâm, Trần Lâm vẫn nhàn nhã cầm kiếm đón đỡ từng đòn đánh nặng ngàn cân từ phia Điền Bất Dịch. Đối chiến một hồi vẫn không có hiệu quả, Điền Bất Dịch từ từ thu kiếm về, đáp xuống dưới đất.
“ Xem như con lợi hại” Điền Bất Dịch nói xong câu đó thì quay lưng đi ra hậu viện cũng không thèm ngoảnh mặt lại.
“ Tiểu Lâm, con không sao chứ, con làm cho sư phụ con rất cao hứng đó” Tô Như cưởi nói.
“ Con không sao, cám ơn Sư mẫu”
“ Các con cũng thấy trình độ của tiểu Lâm rồi đó, phải cố gắng tu luyện có biết không “ Tô Như quay qua nhắc nhở mấy vị đệ tử vẫn còn đang thất thần vì cuộc giao đấu.
“ Dạ vâng, thưa sư mẫu” Bọn họ đồng thanh đáp.
“ Thất sư đệ, rãnh rỗi đệ có thể hướng dẫn mấy huynh một chút về chuyện tu luyện có được không ?” Tống Đại Nhân cười cười nói.
“ Đương nhiên là được rồi, Đại Sư huynh” Trần Lâm cười nói.
“ Tiểu Lâm, đệ rãnh rổi cũng hướng dẫn ta một chút nhé” Điền Linh Nhi bước lại dịu dàng nói với Trần Lâm.
“ Vâng, sư tỷ”