Chương 10: Thất Mạch Hội Võ

Trong một năm rưỡi sau đó, bởi vì hình tượng quá nghịch thiên của Trần Lâm mà tất cả đệ tử Đại Trúc Phong đều tích cực bế quan khổ luyện, ngoại trừ lão lục Đỗ Tất Thư đang ra ngoài lịch luyện, tìm kiếm pháp bảo. Nhờ vào sự hướng dẫn của Trần Lâm mà tình hình tu luyện của các huynh đệ đều được cải thiện.

Đại Sư huynh Tống Đại Nhân đã đạt tới Ngọc Thanh Cảnh tầng bảy, lão nhị, lão tam, lão tứ, lão ngũ đều đạt tới Ngọc Thanh Cảnh tầng 4, đã có thể sử dụng pháp bảo.

Điền Linh Nhi vì được trợ giúp nhiều nhất nên đã đạt đến Ngọc Thanh Cảnh tầng tám. Trương Tiểu Phàm được Trần Lâm tận tình trợ giúp nên cũng đạt đến tầng 4, cảnh giới khu vật.

Thời gian gần đây, Điền Linh Nhi càng ngày càng thân thiết hơn với Trần Lâm, nếu không nhờ hướng dẫn tu luyện thì kéo Trần Lâm đi đây đó vui chơi, có việc gì cũng nhắc đến Trần Lâm trước tiên nhất. Cho đến một hôm trong bữa cơm chiều, Điền Linh Nhi bỗng thưa với cha mẹ.

“ Cha, mẹ, con thấy tiểu Lâm tài nghệ bất phàm, hơn hẳn con, lại hướng dẫn con tu luyện nên con thấy làm sư tỷ của y thì không hợp lý, vì vậy từ nay con không muốn y gọi con là sư tỷ nữa mà gọi là Linh Nhi có được không ?” Điền Linh Nhi nghiêm trang nói.

Tô Như sao lại không hiểu ý con gái mình nên chỉ cười nói: “ con muốn làm sau thì làm”

Mọi người cũng ngờ ngợ hiểu ra ý đồ của Điền Linh Nhi nên không nói gì chỉ cười mũm mỉm, Điền Bất Dịch thì chỉ nói: “ nhiều chuyện, ăn cơm đi”.

Thế là từ đó Trần Lâm và Điền Linh Nhi chuyển sang gọi nhau bằng tên, mối quan hệ càng ngày càng gần gũi. Trương Tiểu Phàm thì ngày càng có vẻ tránh mặt Trần Lâm, không thân thiết được như lúc trước. Trần Lâm cũng biết Linh Nhi đã nảy sinh tình ý với hắn và Trương Tiểu Phàm vì yêu mến Linh Nhi nên có thái độ như vậy nhưng hắn cũng lười quan tâm, để mọi chuyện cứ tự nhiên diễn ra.

Cuối cùng cũng đã đến ngày diễn ra Thất Mạch Hội Võ, các đệ tử Đại Trúc Phong vui mừng chuẩn bị từ sớm. Thất Mạch Hội Võ lần trước là cách đây 60 năm nên chỉ có Tống Đại Nhân là tham gia còn các đệ tử khác thì không nên ai cũng cảm thấy háo hức mong đợi, nhất là Điền Linh Nhi suốt ngày tíu ta tíu tít hỏi này hỏi kia Tống Đại Nhân về hội võ.

“ Lão thất, lần hội võ này Đại Trúc Phong có vẻ vang hay không là nhờ con đó” Điền Bất Dịch vỗ vỗ vai Trần Lâm híp mắt nói.

“ Dạ thưa sư phụ, đệ tử sẽ cố hết sức” Trần Lâm nghiêm trang nói.

“ Tiểu Lâm, sư phụ rất kỳ vọng vào con đó” Tô Như bên cạnh nói.

“ Đệ tử đã biết”

“ Các con ai cũng đã biết ngự pháp bảo phi hành rồi nhưng cũng phải cẩn thận, tiểu Lâm nhớ quan tâm tiểu Phàm đó, ta với sư phụ con đi trước” Tô Như không quên nhắc nhở các đệ tử trước khi ngự kiếm bay đi.

“ Dạ thưa sư mẫu” các đệ tử đồng thanh hô.

“ Thôi chúng ta cũng đi thôi” Tống Đại Nhân háo hức hô.

“ Chúng ta đi” Trần Lâm nói theo.

Chín vệt sáng phá không bay đi hướng phía Thông Thiên Phong.

Khi gần đến đỉnh núi có rất nhiều những vệt sáng nhiều màu sắc cũng hướng đến. Nhóm Trần Lâm cũng hòa vào theo những vệt sáng ấy, tạo nên một cảnh tượng thật đẹp mắt.

Trần Lâm và mọi người đáp xuống một quảng trường rất to lớn, quảng trường này gọi là Vân Hải, là một trong sáu cảnh đẹp của Thanh Vân Môn. Nơi đây tiên khí phản phất, mây phủ trên mỗi lối đi y như tiên cảnh, giữa quảng trường có chín cái đỉnh lớn sắp làm ba hàng, mỗi hàng ba cái.

Lúc này trên quảng trường đã có rất nhiều nam thanh nữ tú trong trang phục Thanh Vân Môn đang đi lại, tụm năm tụm ba trò chuyện rất náo nhiệt. Nhóm Trần Lâm cũng hòa vào dòng người nói chuyện rôm rả.

“ Tống Sư huynh, lâu lắm rồi không gặp” một giọng con gái vang lên sau lưng nhóm Trần Lâm.

Trần Lâm đoán cô gái này chính là Văn Mẫn ở Tiểu Trúc Phong, hắn bất giác nhìn sang mấy người con gái đi theo cùng Văn Mẫn thì thấy một cô gái xinh đẹp tựa thiên tiên, khí thế thoát tục nhưng có vẻ lạnh lẽo đang đứng đó, trên tay cô gái cầm một thanh tiên kiếm màu xanh lam, khí thế bất phàm. Người con gái thấy Trần Lâm nhìn mình thì cũng nhìn lại, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào Trần Lâm nhưng không biểu lộ gì. Hai người đang nhìn nhau thì bỗng nghe tiếng cười nên bất giác dừng lại.

“ Vị này chắc là Trần Lâm sư đệ, mệnh danh thiên tài nghìn năm có một của Thanh Vân Môn có phải không ?” Văn Mẫn tiến đến bắt chuyện Trần Lâm.

“ Xin ra mắt Văn Mẫn sư tỷ, sư tỷ đã quá khen” Trần Lâm lễ phép nói.

Mọi người đang trò chuyện vui vẻ thì nhóm người Tề Hạo của Long Thủ Phong đi tới.

“ Xin chào, tiểu Lâm sư đệ, chúng ta lại gặp nhau rồi” Tề Hạo tiến đến chào hỏi.

“ Chào Tề Hạo sư huynh, huynh vẫn khỏe chứ” Trần Lâm đáp lễ.

“ Cám ơn tiểu Lâm sư đệ, lần này nếu có cơ hội ta rất muốn luận bàn với đệ một chút” Tề Hạo cười nói.

“ Tiểu đệ rất hân hạnh” Trần Lâm cũng cười vui vẻ.

“ Tiểu Lâm, Tiểu Phàm, hai năm không gặp hai ngươi đã cao lên nhiều rồi” Lâm Kinh Vũ vui mừng chạy lại Trần Lâm và Tiểu Phàm.

“ Kinh Vũ, ngươi cũng vậy” Trần Lâm cười tươi nói.

Ba đứa tay bắt mặt mừng trò chuyện rôm rả với nhau.

“ Các ngươi có nhớ không, năm năm trước chúng ta cũng từng đi qua nơi này, thời gian qua thật nhanh” Lâm Kinh Vũ cảm thán khi cùng Trần Lâm và Trương Tiểu Phàm đi qua Hồng Kiều, một trong sáu cảnh đẹp của Thanh Vân Môn.

Ba đứa đi xuống Hồng Kiều, tiến đến bờ nước có thủy kỳ lân rồi đi lên chính điện Ngọc Thanh Quan.

“ Tiểu Phàm, ngươi bị sao à, từ nãy tới giờ ta thấy thái độ của ngươi nhìn tiểu Lâm rất lạ, hai ngươi có chuyện gì à” Lâm Kinh Vũ vỗ vai hắn nói.

“ Ta thì có chuyện gì, ta là đứa ngu dốt làm sao so sánh được với thất sư huynh chứ.” Trương Tiểu Phàm bỗng nhiên phát tác, la lớn lên.

Thủy Kỳ lân bỗng như phát giác việc gì lập tức gào rống khủng khiếp làm cho các đệ tử đang đi trên bậc thềm vô cùng kinh hãi.

“ Tiểu Phàm, ngươi bình tĩnh lại” Trần Lâm vỗ nhẹ vai tiểu Phàm và truyền vào hắn một luồng khí ổn định tâm thần. Hắn biết Phệ hồn bổng của Tiểu Phàm đang phát tác khiến cho Thủy kỳ lân nghi ngờ.

Thủy kỳ lân đang trong trạng thái vô cùng tức giận, hai cột nước khổng lồ do nó làm ra đánh thẳng về phía các đệ tử đang ở bậc thềm, thế đến rất mãnh liệt. Trần Lâm thấy vậy vận pháp quyết lập tức một hình thái cực vô cùng to lớn xuất hiện che chắn toàn bộ các đệ tử.

“Ầm, ầm” tiếng động phát ra khi hai cột nước đánh mạnh vào hình thái cực, cột nước lập tức tan rã nhưng hình thái cực vẫn không hề hấn gì.

“ Thật nguy hiểm quá, vị sư huynh kia thật lợi hại” các đệ tử Thanh Vân Môn trầm trồ thán phục nhìn Trần Lâm.

Đạo Huyền chân nhân nhanh chóng bay ra làm dịu lại Thủy Kỷ lân, ông ta cũng không quên nhìn Trần Lâm và gật đầu với hắn một cái.

Trương Tiểu Phàm lúc này đã bình tĩnh lại, từ từ buông lỏng Phệ Hồn bổng, Thủy kỳ lân không thấy nguy hiểm nữa nên cũng bình thường trở lại.

Một lúc sau, giọng nói của Thương Tùng đạo nhân vang lên: “ Mọi người đừng sợ, linh tôn chỉ đùa thôi, bây giờ các đệ tử tham gia đại thí hội võ, hãy nghe tên tiến vào Ngọc Thanh Điện”.

Các đệ tử nhanh chóng tiến vào Ngọc Thanh Điện.

“ Tiểu Lâm, xem ra tu vi của ngươi đã xa xa vượt qua ta rồi, chúc mừng ngươi” Lâm Kinh Vũ cười nói.

“ Cám ơn ngươi, ta chỉ may mắn thôi” Trần Lâm khiêm tốn nói.

Đạo Huyền chân nhân nhanh chóng bay vào đại điện như tia chớp.

“ Mọi người đều đã tới, tốt, tốt” Đạo Huyền cười nói.

“ Bái kiến Chưởng môn chân nhân” các đệ tử cung kính chào.

Sau đó Thương Tùng đạo nhân lên giới thiệu và giải thích quy tắc bốc thăm tham dự. Có tổng cộng 64 thí sinh nên sẽ có 64 lá thăm. Các đệ tử lần lượt tiến lên bốc thăm cho mình, Trần Lâm lấy được lá thăm số 18, đối thủ của hắn sẽ là số 47.

Trương Tiểu Phàm lấy được lá thăm số 1 nên đối thủ của hắn có số 64.