Chương 8: Thượng Vị Thần

Trần Lâm cảm thấy linh hồn của mình cường đại không gì sánh bằng, lúc này hắn thấy rằng không cần dùng Găng Tay Vô Cực thì hắn cũng có năng lực hủy thiên diệt địa. Hắn biết rằng mình đã là một Thượng Vị Thần qua màu sắc Thần Cách và Thần Hỏa.

Theo như giải thích của nữ thần Eywa, một hạ vị thần thì thần cách chỉ có một màu đặc trưng tùy theo lĩnh vực am hiểu, thần hỏa có màu vàng nhạt, một trung vị thần thì thần cách có tối đa ba màu, thần hỏa có màu cam, một thượng vị thần thì thần cách có bảy màu và thần hỏa có màu xanh dương, một thần vương thì thần cách cũng có bảy màu nhưng thần hỏa lại có màu tím đặc trưng. Vừa mới xưng thần hắn đã là một Thượng Vị Thần, ngay cả hắn cũng không thể hiểu nổi nguyên do.

“ Chúc mừng tiểu hữu đã lên ngôi thần vị, không có gì khó hiểu cả, hạt giống thượng vị thần này là do ta đã khéo léo đặt vào linh hồn của tiểu hữu khi truyền đạt pháp tắc, hạt giống này chỉ nảy mầm khi tiểu hữu thực hiện đúng giao kèo của chúng ta và xây dựng thần quốc thu thập được tín ngưỡng lực. Bây giờ nó đã nẩy mầm trưởng thành chứng tỏ tiểu hữu đã giữ lời hứa, hãy xem nó như một món quà gặp mặt ta trao cho tiểu hữu, hẹn ngày gặp lại”

Một đoạn âm thanh vang lên rồi tan biến nhanh chóng, Trần Lâm thở phào nhẹ nhõm, hắn có thể lý giải lý do mình thành thần rồi. Hắn đoán rằng nữ thần Eywa chắc phải là một thần vương thì mới có thể cấy hạt giống Thượng Vị Thần như vậy.

“ Cám ơn tiền bối, hẹn gặp lại” Trần Lâm âm thầm nói.

Bây giờ đã là một Thượng Vị Thần, Trần Lâm cảm thấy tự tin rất nhiều, hắn không còn phải lệ thuộc vào Găng Tay Vô Cực nữa. Nếu không có Găng Tay Vô Cực hắn cũng có sức tự vệ, dù gì Thượng Vị Thần cũng là cường giả Vũ trụ cấp 1, vô cùng hùng mạnh.

Hắn kiểm tra lại khả năng vận dụng quyền năng của Găng Tay Vô Cực khi hắn đã là thần linh, thật không ngoài hắn dự liệu, khả năng vận dụng Găng Tay Vô Cực của hắn đã tăng lên rất nhiều.

Viên đá sức mạnh khả năng vận dụng quyền năng đã tăng lên 9/10.

Viên đá linh hồn khả năng vận dụng quyền năng đã hoàn toàn 10/10.

Viên đá không gian khả năng vận dụng quyền năng đã hoàn toàn 9/10.

Viên đá thời gian, Viên đá tâm trí, Viên đá thực tại: khả năng vận dụng quyền năng đều đã tăng lên 6/10.

Trần Lâm không giấu nổi vẻ vui mừng trên mặt, bởi vì hắn biết càng am hiểu pháp tắc lĩnh vực không gian, thời gian, sức mạnh, linh hồn, tâm trí, thực tại, thì quyền năng tổng hợp của Găng Tay Vô Cực càng cường đại.

“ Ha ha ha … Ta đã rất mạnh”

Trần Lâm kích động nhìn vào hai bàn tay, hắn cảm nhận được nguồn sức mạnh khủng khiếp đang di chuyển trong thân thể, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể có mặt ở bất cứ đâu, ở bất cứ thời điểm nào, một búng tay cũng đủ để hủy diệt cả một cụm thiên hà.

“ Ta bây giờ tuy đã rất mạnh, thực lực tổng hợp có thể đạt đến Vũ Trụ Cấp 4, nắm giữ 5 chiều thời không nhưng so với các bậc đại năng Vũ Trụ cấp cao khác thì vẫn như sâu kiến, cách biệt cả 1 chiều thời không là vô cùng lớn a” Trần Lâm âm thầm cảm thán.

“ Đại năng Vũ Trụ cấp 5 có thể nắm giữ 6 chiều thời không, Đại năng Vũ Trụ cấp 6 nắm giữ 7 chiều thời không, có thể sáng tạo đa vũ trụ, cho đến Đại năng Vũ Trụ cấp 9 nghe nói có thể chưởng khống cả 11 chiều thời không, là bậc toàn trí toàn năng”

“ Được rồi, bây giờ suy nghĩ nhiều cũng chả làm được gì … đã đến lúc thu thập 4 quyển thiên thư còn lại”

Sau một lúc suy ngẫm lại vị trí của từng quyển thiên thư trong nội dung cốt truyện, Trần Lâm quyết định đi lấy quyển thiên thư thứ tư nằm ở Vô Tự Ngọc Bích ở Thiên Âm Tự. Theo như hắn phán đoán, 5 quyển Thiên Thư này rất có thể là do cường giả cấp Vũ trụ am hiểu về đạo pháp để lại. Nếu lấy được truyền thừa này thì rất có ích lợi.

Trong một ý niệm, Trần Lâm đã dịch chuyển đến bên cạnh Vô Tự Ngọc Bích, bên dưới Vô Tự Ngọc Bích có một số nhà sư đang ngồi thiền. Với pháp thuật che mắt, các nhà sư này không thể nhận ra sự có mặt của hắn. Trần Lâm gõ nhẹ một cái vào Ngọc bích sáng bóng, lập tức từng dòng chữ từ Vô Tự Ngọc Bích nhảy nhót đi ra, đó chính là Thiên thư quyển thứ tư.

Trần Lâm đọc qua một lần đã nhớ và bắt đầu rơi vào cảm ngộ, thời gian bất giác trôi qua, tám tháng sau hắn từ từ mở mắt ra.

“ Thiên thư quả thật luôn làm người khác ngạc nhiên” Trần Lâm cười nói, rõ ràng đã có thu hoạch rất lớn.

Lấy xong Thiên Thư quyển thứ tư, Trần Lâm lập tức đi tìm quyển thứ hai Thiên Thư đang nằm trong tay Quỷ Vương Tông. Theo như trí nhớ kiếp trước hắn biết được Quỷ Vương Tông tọa lạc trong lòng ngọn núi đá Huyền Ung Sơn, cách Hồ Kỳ Sơn hai trăm dặm.

Chỉ một ý niệm, hắn đã tới chân núi Huyền Ung Sơn, sử dụng thần thức quan sát nghìn dặm xung quanh hắn phát hiện tổng bộ Quỷ Vương Tông nằm sâu trong lòng một ngọn núi, xem ra người xây dựng cơ sở này rất là kỳ công.

Vào đến nội bộ Quỷ Vương Tông, Trần Lâm tìm đến một mật thất có một nam và một nữ đang trò chuyện. Người nam gương mặt tuấn tú, khí thế bất phàm còn người nữ thì thân hình cao gầy, mang mạng che mặt.

“ Thanh Long, tông chủ có nói đi đâu hay không ?” người nữ hỏi

“ Tông chủ không có nói, từ xưa đến nay tông chủ luôn thích độc lai độc vãng như vậy, chắc người đang có việc gì cần giải quyết, U Cơ ngươi cũng không cần quá lo lắng” người nam cười nói.

“ Hôm trước Tông chủ yêu cầu chúng ta tìm kiếm tung tích của các linh thú, ngươi có kết quả gì không ?”

“ Có người từng thấy Quỳ Ngưu xuất hiện qua ở Lưu Ba Sơn một ngàn năm trước, ta định hướng Tông chủ báo cáo điều này “

Trần Lâm nghe hai người nói chuyện thì biết họ là Thanh Long và U Cơ, hai thánh sứ của Quỷ Vương Tông. Hắn suy nghĩ hai người này là cao thủ trong Quỷ Vương Tông chắc chắn đã được truyền thụ đệ nhị quyển Thiên Thư.

Thanh Long và U Cơ đang nói thì bỗng nhiên bất động, Trần Lâm vô thanh vô tức xuất hiện, hắn đã đóng băng thời không của hai người.

“ Xin lỗi hai vị, ta phải kiểm tra trí nhớ của hai vị một chút” Trần Lâm cười nói.

Quả nhiên Thanh Long và U Cơ đã được truyền thụ đệ nhị quyển Thiên Thư, Trần Lâm không mất bao nhiêu thời gian đã lấy được.

Trần Lâm nhanh chóng rời khỏi, Thanh Long và U Cơ được khôi phục lại nhưng không hề biết chuyện gì xảy ra đối với mình.

Sáu tháng sau Trần Lâm đã cảm ngộ hoàn toàn đệ nhị quyển Thiên Thư, hai quyển Thiên Thư còn lại hắn đều biết vị trí, đệ tam quyển nằm ở Thiên Đế bảo khố, đệ ngũ quyển giấu trong Tru tiên cổ kiếm. Hai quyển này hắn cũng không định vội vã đi lấy, bởi vì hắn thấy sớm hay muộn thì cũng về tay hắn mà thôi.

Trần Lâm nhẩm tính biết bản thân đã rời Thanh Vân Môn được hơn hai năm nên quyết định quay trở về, trước khi đi hắn còn không quên sử dụng Găng Tay Vô Cực chế tạo một thanh thần binh cỏn cao cấp hơn cả Thiên gia thần kiếm. Thanh kiếm sáng chói như mặt trời, hào quang vạn trượng lại có thể hấp thu năng lượng của nhật nguyệt nên Trần Lâm đặt tên là Thái Dương thần kiếm.

Trần Lâm cưỡi Thái Dương kiếm bay như một vệt sáng về thanh vân môn.

Tại Thủ Tĩnh Đường trên Đại Trúc phong, Thanh Vân môn.

Lúc này Điền Linh Nhi đang tranh đấu cùng Lâm Kinh Vũ. Hỗ Phách Chu Lăng bay nhanh trong gió, quấn chặt lấy Lâm Kinh Vũ, cả hai người đã bị tầng tầng lụa đỏ che kín. Bỗng Lâm Kinh Vũ la lớn một tiếng, thân kiếm hợp nhất phi thẳng đến Điền Linh Nhi, các mảnh lụa đỏ bị cắt soàn soạt.

Thế kiếm tới rất gấp, Điền Linh Nhi đã vận thái cực bảo hộ nhưng vẫn không ăn thua, trong tích tắc nữa sẽ bị dính một kiếm.

Bỗng một vệt sáng màu xanh lao thẳng đến giữa hai người, khi Điền Linh Nhi nhìn kỹ lại thì thấy đó là một thiếu niên anh tuấn vận áo bào xanh, mũi kiếm của Lâm Kinh Vũ đã bị người này dùng một ngón tay chặn lại, không thể tiến lên một chút nào nữa. Thanh tiên kiếm hết đà tắt dần hào quang quay về tay Lâm Kinh Vũ.