Chương 9: Ác quỷ

P/S: Cứ tưởng truyện bị flop cơ, cảm ơn đạo hữu đã đề cử. Mong đạo hữu có thể tương tác or ủng hộ để giúp mình có động lực nha.

Lăng Thần nghe Tuyết Ngọc nói như thế, cậu trầm tư suy nghĩ. Cậu hiện tại bây giờ cũng chẳng có gì cả, tiền bạc thì cô ấy chắc cũng không cần,...cô ấy cũng chẳng thiếu thứ gì... Lăng Thần trầm tư suy nghĩ mà không để ý Tuyết Ngọc đang liếc nhìn cậu.

Tuyết Ngọc nói xong, cô muốn xem Lăng Thần sẽ đền bù bằng cách nào. Cô cũng cảm thấy Lăng Thần là một con người tốt, nếu không sẽ không nói giúp một cô giúp việc như vậy. Tuy nhiên, khi nhìn vẻ mặt suy tư của Lăng Thần, tim của Tuyết Ngọc không tự chủ đập “thình thịch”.

“Đẹp...đẹp quá...”

Tuyết Ngọc nói nhỏ, khuôn mặt này thực sự đẹp đến nỗi cô cũng bị mê hoặc rồi. Lăng Thần chỉ cần chưng khuôn mặt suy tư đó cũng đã khiến cho tim cô loạn nhịp rồi. Không! Cô phải tự mình thỏa mãn thôi.

Vừa nghĩ xong, Tuyết Ngọc nói với cô giúp việc đang khóc lóc cầu xin bên ngoài:

-Lần này may là có người nói hộ cho cô, lần sau không được tái phạm. Rõ chưa?

Cô giúp việc nghe thấy cô chủ nói vậy, trong lòng cô giống như được hồi sinh lại vậy. Người mà giúp cô đó cô sẽ ghi ơn ở trong lòng, cô thực sự hiện tại rất rất biết ơn người mà giúp cô thoát cửa ải này. Cô dập đầu xuống giống như cúi lạy, nói :

-Vâng...Cảm ơn cô chủ đã ban ơn...

Lăng Thần đang suy tư thì Tuyết Ngọc đã tha cho cô giúp việc đó rồi. Trong lòng cậu thở dài một hơi, cậu hiện tại chẳng còn gì cả để trao đổi, cậu không nỡ nhìn một cô giúp việc bị đuổi một cách oái oăm như vậy. Lăng Thần tưởng Tuyết Ngọc rủ lòng thương cho hoàn cảnh của cô giúp việc đó nên mới như vậy, cậu cũng có một chút suy nghĩ tích cực về cô nàng dễ thương này.

Tuy nhiên, ngay vừa khi nghĩ xong, cảm giác ai đó đang ngồi lên người cậu, cậu mở mắt thì thấy Tuyết Ngọc đang ngồi trên người cậu, khác lạ hơn là vẻ mặt của Tuyết Ngọc giống như đang khao khát một thứ gì đó. Tuyết Ngọc đã rất xinh đẹp, cộng thêm vẻ mặt đầy yêu mị khiến cho ai nhìn cũng sẽ bị mê mẩn, tuy nhiên, Lăng Thần lại cảm giác đầy nguy cơ.

Lăng Thần run sợ nói:

-Cô...cô...ngồi lên người tôi để...để làm...làm gì???

Tuyết Ngọc lúc này lại lấy bàn tay nhỏ nhắn sờ lên mặt của Lăng Thần, nói nhẹ:

-Tôi đã đáp ứng yêu cầu của cậu, hiện tại cậu phải đáp ứng lại yêu cầu của tôi chứ....

Lăng Thần lúc này mới vỡ lẽ. Hóa ra cô nàng này không hề tốt bụng như cậu nghĩ, cô nàng này chỉ là đang chơi đùa với cậu thôi. Lăng Thần phản kháng, cậu muốn dùng tay đẩy cô nàng này ra, cậu dùng hết sức nhưng một cảm giác mềm mại, ấm ấm giống như bông truyền tới.

Cậu cảm thấy lạ, theo phản xạ cậu thử nắn một cái, một sự đàn hồi khiến cho tay cậu càng ngày càng lún vào. Tuy nhiên, Lăng Thần lại nghe thấy tiếng:

“Ya....”

Lăng Thần cảm giác không ổn, trán cậu tuôn mồ hôi. Cậu lúc này mới nhìn Lăng Ngọc đang nhìn xuống dưới. Mà ở dưới tay cậu lại đặt trúng ngực của cô ấy...

“ Thôi chết...”

Lăng Thần muốn rụt tay lại nhưng một bàn tay nhỏ nhắn đã giữ chặt tay cậu lại. Hàn ý từ Tuyết Ngọc tuôn ra, điều này càng làm cho Lăng Thần run rẩy. Tuyết Ngọc nhìn xuống bàn tay của Lăng Thần, từng chữ nói:

-Cậu gan to nhỉ...dám làm vậy với tôi...

Lăng Thần run rẩy đáp:

-Tôi...tôi...xin...

Chưa kịp nói xong, miệng của cậu đã bị miệng của Tuyết Ngọc chặn lại. Một điều kỳ lạ hơn là tay của cậu vẫn giữ nguyên ở chỗ cũ mà bị đè xuống, bàn tay cậu cảm nhận được sự mềm mại đến hoàn hảo, cộng thêm có một vật gì nhổ đâm một chút vào Lăng Thần khiến Lăng Thần không dám nghĩ tới. Trong lòng cậu trước khi bị Tuyết Ngọc làm cho quay cuồng thì cậu chỉ kịp nghĩ:

“Cô ấy không mặc áo đó sao....tại sao...”

Tuyết Ngọc hiện tại cực kỳ xấu hổ. Đây là lần đầu cô bị chạm một cách như vậy, tuy nhiên, khi cô nghĩ Lăng Thần sẽ là chồng tương lai của cô. Cô nén cái khó chịu lại, tuy nhiên, cô không thể nhịn được. Đây là một điều không thể chấp nhận, thân thể của cô sau này sẽ thuộc về anh ấy nhưng cô không thể để Lăng Thần làm như vậy được, nhỡ đâu anh ấy lại làm với cô gái khác thì sao....Chính vì cái cách nghĩ xâu xa của Tuyết Ngọc đã khiến cho cơn tức giận của cô tăng nhanh, và người chịu trận lại bất đắc dĩ chính là Lăng Thần.

Miệng của Lăng Thần bị Tuyết Ngọc ra sức “trừng phạt”. Điều này khiến cho Lăng Thần đầu óc dần dần mơ hồ. Cậu cảm giác thân thể cậu sẽ không thể trụ nổi lần này, đầu óc cậu trống rỗng, lưỡi của cậu bị Tuyết Ngọc ra sức mút, hết vậy cô ấy lại còn quậy tung...(edit: ý là ăn cháo lưỡi)... làm cho Lăng Thần tinh thần suy sụp nay lại càng suy sụp hơn.

Không biết đến bao giờ...có thể chỉ có Tuyết Ngọc biết được, cô lúc này mới thỏa mãn. Lăng Thần lúc này mới được giải thoát, tuy nhiên cậu ấy giống như rất yếu, tay chân cậu ấy không cử động nữa, chỉ còn mắt Lăng Thần đang cố gắng mở cộng thêm những cú thở hồng hộc.

Tuyết Ngọc nhìn Lăng Thần như vậy, cô giật mình, không ngờ cô lại làm như vậy một buổi. Cô dứt khoát đứng dậy, chỉnh lại quần áo xộc xệch, cảm giác ngực của cô vẫn còn hơi ấm tay của Lăng Thần. Cô nở nụ cười bí hiểm mà Lăng Thần không hề nhận ra.

Tuyết Ngọc chuẩn bị đi ra ngoài, cô nói:

-Cậu ở đây chờ tôi, tôi ra ngoài làm một chút chuyện, tý nữa tôi sẽ mang đồ ăn đến cho cậu...

Không thấy Lăng Thần nói, cô một mình tự bước ra ngoài, đến lúc tới cửa, cô mới nghe thấy Lăng Thần nói rất nhỏ, nhưng giọng điệu giống như rất căm thù cô:

-Cô...cô..cô là ác quỷ...

Tuyết Ngọc nghe vậy, tuy nhiên cô chỉ cười nhẹ rồi đi ra ngoài. Trong đầu cô suy nghĩ rằng Lăng Thần đã là của cô, cho dù cô là ác quỷ thì đã sao, cô sẽ từ từ, từ từ biến Lăng Thần là một người trong mắt chỉ có cô. Cô sẽ không để Lăng Thần quan tâm bất cứ cô gái nào ngoài cô, ngày ngày ở bên cô và “yêu thương” cô. Nghĩ như vậy, Tuyết Ngọc lại cười một cách thỏa mãn...

Tuyết Ngọc vừa đi vừa nói với cô thư ký đứng sau:

-Các cô chuẩn bị cho tôi các nguyên liệu nấu ăn ở dưới bàn, tôi hôm nay muốn đích thân nấu ăn...

Cô thư ký nghe thế, trong lòng không thể tin nổi. Ai mà có thể được cô chủ tự thân mình nấu ăn vậy. Cô là con gái nhưng trong lòng lại cực kỳ ghen tỵ với người đó. Tuy nghĩ như vậy nhưng bên ngoài cô chỉ nghiêm túc nói:

-Dạ, tôi đi làm ngay...

Nói xong, thư ký rời xa Tuyết Ngọc. Tuyết Ngọc lúc này mặt trở lạnh, nói với cô giúp việc vừa nãy mà Lăng Thần giúp :

-Hiện tại có bao nhiêu con ruồi nào đang ở dưới kia...

Cô giúp việc run rẩy nói:

-Thưa...thưa cô chủ...Hình như tận mấy trăm đại công tử đang quỳ lạy dưới kia chờ ạ... Họ nói là nếu không thể gặp cô chủ thì họ sẽ cứ ở đó ạ...

Tuyết Ngọc nghe vậy, cô cười lạnh. Mấy người đó cô nhìn là cô đã cảm thấy cực kỳ ghê tởm, ai ai cũng chỉ nhòm ngó nhan sắc với quyền lực của cô. Lúc này cô lại nghĩ đến Lăng Thần, ở cùng Lăng Thần mới khiến cô dễ chịu, đây cũng là một người con trai không thèm để ý đến cô. Điều này khiến cho Tuyết Ngọc càng lạnh lùng, cô hiện tại phải đi đuổi hết mấy con ruồi muỗi này đã rồi mới có thể tiếp tục “âu yếm” Lăng Thần được.