Chương 8: Cầu xin

Lăng Thần mất dần sức lực, cậu giống như tuyệt vọng trong chính sự ôm ấp đến đáng sợ của Tuyết Ngọc. Cảm giác ẩm ướt, mềm mại, mệt mỏi, dễ chịu.... đan xen vào nhau khiến Lăng Thần không thể diễn tả được.

Lăng Thần quá khát, khát đến nỗi cậu phải dùng chất dịch từ Tuyết Ngọc để giúp cậu giải tỏa đi nỗi khát. Cậu hận cô ấy, hận đến nỗi buồn nôn,... cậu dãy dụa nhưng vô ích. Tuyết Ngọc cảm thấy Lăng Thần đang uống chất dịch từ mình, cô trong lòng vui sướng đến tột cùng..

Lăng Thần dãy dụa, nhưng càng dãy dụa thì Tuyết Ngọc càng ép chặt. Lăng Thần càng cảm nhận được sự mềm mại, nhất là ngực của cậu có hai vật gì đó rất mềm đang ép chặt, Lăng Thần sợ đến nỗi không dám cử động nhiều nữa. Cậu cảm giác sức đã đến giới hạn, tay của cậu từ từ buông bỏ, mặc cho Tuyết Ngọc hôn cậu...

Tuyết Ngọc cảm nhận được Lăng Thần có vẻ không còn dãy dụa, lúc này cô mới từ từ buông ra. Vừa buông ra, Lăng Thần đã thở hồng hộc, giống như đang rất khó thở vậy.

Nhìn vẻ mặt thở hồng hộc của cậu ấy, Tuyết Ngọc trong lòng rung động. Cậu ấy quá đẹp, kể cả làm gì đi nữa thì Lăng Thần vẫn rất soái, tuy rằng cô cực kỳ giận chuyện vừa nãy.

Tuyết Ngọc ngồi trên người Lăng Thần đang thở giống như chết đi sống lại, cô nói:

-Lần sau cậu còn dám nói như vậy thì cậu tự hiểu hậu quả rồi chứ...

Lăng Thần mệt mỏi thở như điên, cậu nghe như vậy thì trong lòng rất tức giận. Cô là tiểu thư mà không biết xấu hổ đi chiếm tiện nghi của người khác, quá vô liêm sỉ. Lăng Thần trong lòng nói thế nhưng bên ngoài không dám nói gì cả, cậu thực sự sợ cô gái này, chỉ vì một câu nói của cô ấy mà cô ấy làm như vậy với cậu nguyên một buổi, quá đáng sợ. Các cô tiểu thư bây giờ đều rảnh như vậy sao, tại sao cô ấy lại có thể dành nguyên một buổi chỉ để làm một việc xấu hổ như vậy, bộ cô ấy rảnh lắm sao.

Lăng Thần dùng tay lau chất dịch sót lại của Tuyết Ngọc. Một hành động tuy vô ý nhưng đã chọc giận Tuyết Ngọc. Lúc Lăng Thần nhận ra cái sai của mình thì Tuyết Ngọc lại cho cậu thêm “yêu thương rồi”...

Sau một tiếng, lúc này Tuyết Ngọc mới cảm thấy thỏa mãn, nhìn Lăng Thần có vẻ giống như đã biết điều hơn, cô mới nằm bên cạnh Lăng Thần, thân hình nhỏ nhắn ôm lấy cánh tay của Lăng Thần. Lúc này cô mới bảo:

-Cậu có biết là cậu may mắn lắm mới được tôi làm như vậy không. Ở ngoài kia, người muốn làm quen với tôi phải dài cả cây số rồi. Cậu đươc tôi “yêu thương” như vậy là phúc mấy đời của cậu rồi đó.

Lăng Thần nằm bên cạnh, tay chân cậu tê liệt không thể cử động được. Lưỡi cậu tê do Tuyết Ngọc quá điên cuồng, cậu cảm giác người cậu toàn là mùi của cô nàng này, quá đáng sợ, cậu không dám làm bất cứ hành động gì nữa, cậu rất sợ chọc giận cô nàng ma quỷ này. Lăng Thần không hề biết Tuyết Ngọc đã trở thành bóng ma sâu trong tâm hồn cậu.

Cậu nghe Tuyết Ngọc nói như vậy, cậu rất muốn chửi cái người không biết xấu hổ này. Tuy nhiên Lăng Thần không dám làm vậy, thân thể cậu quá yếu, sợ rằng không thể chịu nổi một trận nữa của cô nàng này...

Tuyết Ngọc biết Lăng Thần hiện tại đang khá yếu, vì vậy cô cũng không muốn hành hạ cậu ấy nữa. Nhìn bàn tay run rẩy của cậu ấy, cô dùng hai bàn tay mềm mại cầm lấy bàn tay đang run rẩy của Lăng Thần. Cô ngắm nghía, càng ngắm cô càng cảm thấy bàn tay này đẹp, giống như sinh ra là để dành cho cô vậy. Cô dùng tay cô sờ mó đủ các kiểu với ngón tay của Lăng Thần.

Cánh tay của Lăng Thần đang nằm trong khe giữa hai quả đồi của Tuyết Ngọc, cộng thêm việc cô ấy sờ mó tay của Lăng Thần khiến cho Lăng Thần rất khó chịu. Tuy nhiên cậu không dám phản ứng, mặc kệ cho cô ấy thích làm gì thì làm, cậu hiện tại chỉ muốn cô nàng này đi ra khỏi phòng nhanh mà thôi...

Tuyết Ngọc không chịu được nữa, cô ngậm lấy ngón tay của Lăng Thần. Cảm giác tê liệt truyền tới Lăng Thần, cậu nhìn Tuyết Ngọc đang liếm láp ngón tay của cậu giống như đang liếm một cây kẹo khiến cho tay cậu cảm thấy rất ẩm ướt. Tuy nhiên cậu vẫn chẳng thể làm gì được cả, chỉ cầu mong cô nàng này đừng hành hạ cậu nữa.

Càng mút, càng liếm, Tuyết Ngọc lại càng nghiện. Cảm giác lần đầu làm như vậy khiến cô rất thích thú, bàn tay của cậu ấy có ma lực khiến cô không thể không làm vậy. Cô hứa trong lòng mình rồi, nhất định phải để cậu ấy là của riêng cô. Hôm nay cô tuy đã bỏ lỡ rất nhiều việc nhưng tuy nhiên làm sao có thể so sánh được bằng việc này, quá ư là thoải mái đi. Cô nhất định phải chăm sóc Lăng Thần thật tốt.

Mà khoan, tại sao mình không “cưới” luôn cậu ấy nhỉ. Nếu mình có chồng thì chắc chắn mấy con ruồi suốt ngày phiền đến mình sẽ tan biến, lúc đó nhất định cậu ấy sẽ rất vui cho mà xem. Tuyết Ngọc càng suy nghĩ càng hưng phấn, cô phải nhờ người chọn ngày thật nhanh để có thể sớm rước cậu ấy về nhà.... quan trọng hơn, lúc đó cô có thể “ăn” anh ấy.

Sở dĩ cô không tiến triển quá sâu là vì cô là một người cực kỳ chú trọng tiểu tiết. Nếu cô mà làm chuyện đó sớm thì sẽ vi phạm tiêu chuẩn mà gia đình cô đặt ra, chính vì vậy cô mới muốn kết hôn với Lăng Thần thật nhanh để ngày ngày có thể thưởng thức cậu ấy nhiều nhất...

Tuyết Ngọc nhìn Lăng Thần, cô nở một nụ cười, nếu Lăng Thần nhìn thấy cũng sẽ bị mê hoặc bởi vẻ đẹp thay đổi đáng kinh ngạc của cô ấy, hiện tại cô ấy chỉ còn sự hạnh phúc, giống như đã làm điều gì đó rất vui vậy....

Hai người nằm cùng nhau, Lăng Thần thì nằm ngửa, mặt nhìn lên trần nhà, còn Tuyết Ngọc thì ôm lấy cánh tay nằm bên cạnh, cách ôm của Tuyết Ngọc sẽ chẳng có ai tin được cô ấy là một vị tiểu thư cao quý cả. Cách ôm quá tình tứ, quá thân mật, nhưng trái ngược với sự tình tứ đó là khuôn mặt có vẻ không hề biểu đạt cảm xúc của Lăng Thần.

Khoảng một lúc sau, trong lúc Tuyết Ngọc đang say sưa nghĩ đến kế hoạch sinh con sau này, Lăng Thần lúc này mới lấy lại chút sức lực, cậu ấy thở hổn hển nói:

-Tại sao cô lại để ý đến tôi...

Giọng nói tuy hơi bé do Lăng Thần gắng sức nói, tuy nhiên Tuyết Ngọc cũng đã nghe thấy. Cô hiện tại đang rất vui nên khi nghe câu hỏi đó, cô trả lời rất tự nhiên:

-Chắc là do duyên phận đi...

-Duyên phận???

Lăng Thần tỏ vẻ nghi hoặc. Tuy vậy Tuyết Ngọc vẫn kiên trì giải thích:

-Cậu nhớ lúc đó, lúc tôi bị tên cướp đó tóm trên tay, lúc tôi tuyệt vọng nhất, tuy nhiên chẳng có ai dám đứng ra cả, tất cã lũ đó đều sợ hãi và chạy trốn. Mấy người đó ai ai cũng tỏ ra mình không sợ chết, lúc nào cũng nịnh nọt tôi, tất cả bọn họ đều ghê tởm. Chỉ có cậu, cậu chính là người không màng nguy hiểm để cứu tôi, lúc đó cậu đã sớm được tôi để ý rồi...

Tuyết Ngọc cũng chưa nói cho Lăng Thần biết một điều quan trọng. Đó là khuôn mặt cậu ấy bị lộ, khuôn mặt đó khiến cho Tuyết Ngọc phải rung động, cộng thêm khí chất cực kỳ cuốn hút và hành động dứt khoát của cậu ấy, tất cả những điều đó đã khiến một trái tim băng giá như cô đều phải tan chảy. Tính tình của cô cực kỳ ghét ai làm trái ý cô, vì vậy Lăng Thần mới phải chịu khổ như vậy.

Lăng Thần nghe lời giải thích của cô ấy, trong lòng cậu thở dài. Bây giờ cho cậu quay trở về thời gian thì chắc chắn cậu sẽ vẫn cứu cô ấy, không vì lý do gì cả, chỉ vì cậu phải làm thế mà thôi. Thôi thì đã chót lọt vào tròng của cô ấy thì cậu phải nghĩ cách thoát ra mà thôi, cậu còn công ty, còn bố mẹ, còn rất nhiều dự định,...không thể ở đây mãi được...

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tuyết Ngọc nghe vậy thì rất tức giận. Cô nói với giọng cực kỳ lạnh băng:

-Có chuyện gì, ta đã nói là không ai được làm phiền ta mà...

Ở bên ngoài chỉ truyền đến giọng cung kính, xen lẫn bên trong có chút hoảng sợ:

-Thưa..thưa cô chủ, ở bên ngoài có rất nhiều công tử đang muốn gặp cô chủ ạ,.. dù tôi đuổi như thế nào thì mấy vị đó cũng không đi...

Tuyết Ngọc nghe vậy, cô cười lạnh nói:

-Các người không đuổi được họ thì đừng làm nữa, ngày mai viết đơn xin nghỉ đi...

Cô nữ hầu bên ngoài nghe vậy, cô hoảng sợ van xin:

-Thưa..thưa cô... thực sự chúng tôi không thể đuổi được các vị đó ạ... có rất nhiều người chúng tôi không dám bất kính...xin...xin cô chủ có thể tha cho sự vô dụng của chúng tôi...tôi xin cô đừng đuổi tôi...ở nhà tôi còn có mẹ già và con nhỏ...

Tiếng kêu giống như đang cầu cứu khiến cho Lăng Thần thương xót. Tuy nhiên Tuyết Ngọc có vẻ không để ý, cô nói:

-Cô đi đi, đừng để tôi gặp cô nữa....

Tuyết Ngọc nói xong, bên ngoài giống như không thể tin được, Lăng Thần nghe được tiếng “huỵch”, giống như tiếng quỳ xuống vậy. Cậu hiểu cảm giác này, chính vì hiểu nên cậu mới cực kỳ thương xót. Nhìn Tuyết Ngọc khuôn mặt lạnh băng như vậy, cậu không nhin được nói:

-Cô có thể tha cho cô ấy được không???

Tuyết Ngọc nhìn Lăng Thần đang có vẻ đồng cảm, cô lạnh lùng nói:

-Cô ta không nên làm ở đây. Cậu đừng có thương cho cô ta... cô ta không xứng...

Lăng Thần nghe vậy, cậu muốn tức giận cũng chẳng được. Cậu chỉ thở dài, nói:

-Tôi chưa bao giờ cầu xin ai cả, tuy nhiên tôi xin cô có thể tha cho cô ấy một lần được không???

Tuyết Ngọc mặt đăm chiêu nhìn Lăng Thần. Nghe xong câu đó, cô tỏ vẻ khá hứng thú nói với Lăng Thần:

-Cũng được, tuy nhiên cậu phải thưởng tôi cái gì chứ???

P/S: Gần 2k chữ rồi cơ à, viết chăm chú quên luôn. Mong các bạn có thể ủng hộ mình bằng cách đề cử hoặc là cmt nha, càng nhiều mình sẽ ra chương càng nhanh.